Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 367: Hợp sức bắt nạt (2)



"Em chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng em không ngại học hỏi nên muốn tìm công việc kiểu như trợ lý hoặc thư ký chẳng hạn." Lạc Tư Vũ nhanh chóng trả lời, có thể thấy cô đã suy nghĩ vấn đề này khá kỹ lưỡng.

"Không tồi, phụ nữ không thể ru rú ở trong nhà mãi được, nhất định phải có sự nghiệp cho riêng mình. Như vậy mới có thể cảm thấy giá trị tồn tại của bản thân" Quan Tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, nếu như không phải vì có một công việc rất tốt, cô sẽ không cố chấp nói lời chia tay! Cô có thể tự tin nói cho anh ta biết, không có anh ta cuộc sống của cô vẫn tốt đẹp!

Quan Tĩnh và Tư Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười "thấu hiểu", sau đó cùng nhìn về phía nam chủ nhân trong căn phòng.

"Đúng là, đây chính điển hình của việc có tình yêu quên tình thân" câu nói này của Tư Vũ lời ít ý nhiều, gọn gàng dứt khoát.

Quan Tĩnh phụ họa. "Đúng vậy, loại đàn ông này rất dễ thay lòng đổi dạ, người nào đó cần phải chú ý, theo dõi sát sao!" hì hì hiện giờ thế giới tình cảm của cô và Tư Vũ đang gặp khó khăn, tất nhiên cũng muốn khích bác tình cảm của người khác một chút.

Nhìn hai người bọn họ đánh lộn khá thoải mái, hơn nữa cảnh tượng đó cũng rất đẹp mặt.

Hừ, làm bạn thân kiêm hàng xóm nhiều năm, phó Vũ Nghê cô làm sao có thể không đoán được Quan Tĩnh đang tính toán trò quỷ gì? Cô không thèm sập bẫy đâu nha? Để mặc những lời khích bác của hai người, chuyển sang đề tài khác. "Sao em không biết bên ngoài trời mưa nhỉ? Càng không biết tại sao căn phòng này lại bị rột đến mức này? Nếu như em không nhớ lầm thì đây là nhà tầng mà? Phía trên tầng này còn ba tầng nữa, cho dù có bị dột thì cũng đâu thể dột xuống tầng này?"

Những lời này của khiến Quan Tĩnh chẳng hiểu ra làm sao, đây đâu phải là câu trả lời cho vấn đề cô đưa ra.

Mà Lạc Ngạo Thực, Lạc Tư Vũ còn có cả Lạc Dật liền gật đầu rối rít, bày ra vẻ mặt nữ chủ nhân nói rất đúng. Nhưng, tại sao cô lại hỏi vấn đề này? Rất quan trọng sao? có liên quan gì đến việc nấu cơm chứ?

Lúc này, người có thể hiểu được Vũ Nghê chỉ sợ là chỉ có duy nhất Hoan Hoan mà thôi!

Cô bé nhíu mày hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt mờ mịt của những người trước mặt, bao gồm cả người mẹ ruột thịt của mình. "Ý là mọi người làm gì khiến khắp phòng bếp toàn nước? Bảo mọi người thái rau, rửa rau chứ không phải là bảo mọi người xả lũ"

"Ồ...." Lạc Ngạo Thực dài giọng, có thể thấy được sự tiếp thu của anh chậm đến cỡ nào. Nhưng mỗi cái giơ tay, nhấc chân, ánh mắt đều mang đậm dấu vết "giả bộ". Ngay sau đó vẻ mặt đầy hiềm nghi, ánh mắt sắc bén lia qua cô em gái và "dì nhỏ" của mình: "Haiz, xem hai người xem, còn không bằng một đứa trẻ! Là phụ nữ cũng nên biết làm chút việc nhà chứ? Xem ra hai người đúng là làm hỏng việc nhiều hơn là thành công"

Bị phê bình, Quan Tĩnh và Lạc Tư Vũ đều không phục. Nhìn "cuống rau cải" màu xanh lá cây trên tay trong giây lát, ngước mắt ném vào ngực Lạc Ngạo Thực!

"Hừ, chê chúng tôi làm hỏng việc, vậy thì được thôi. Tôi không muốn làm nữa, phòng bếp để lại cho vợ chồng hai người đó." Quan Tĩnh phủi tay một cái, vui vẻ nói

"Phải đó, em không biết làm việc nhà chỉ thích hợp ngồi chờ ăn thôi, không hợp với việc làm cái này cái nọ" Tư Vũ khiêu khích nhìn anh trai, tiếp đó kéo dì nhỏ ra khỏi phòng bếp.

Cuống rau cải rơi trúng người Lạc Ngạo Thực, ngây người như phỗng nhìn hai người ra khỏi phòng bếp....

Vũ Nghê tháo tạp dề bên hông xuống, đặt vào tay anh: "Anh.... anh cố ý chọc giận họ bỏ đi là muốn hãm hại vợ anh phải vất vả luôn chân luôn tay đúng không? Hừ, vậy phòng bếp này sẽ để lại cho mình anh, em cũng đi nghỉ ngơi đây"