Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 430: Đấu tranh nội tâm



Trả thù cô ư? Vì sao anh phải trả thù cô? Anh muốn yêu cô, bù đắp cho cô còn chưa đủ đây!

Nhưng mà toàn bộ mọi chuyện này do ai gây ra ? Khi anh đang khôngngừng cố gắng nghĩ cách xoay chuyển tình thế, vậy mà có người đàn ôngkhác lại đeo chiếc nhẫn lên ngón tay của cô, đương nhiên cô sẽ phải gảcho người đàn ông ấy rồi! Bây giờ cô đồng ý yêu người khác, anh mớithấy mình đúng là đồ ngốc!

"Mẹ... mẹ làm sao vậy? Sao mẹ không nói gì vậy ?" Do không hiểu được nguyên cớ bên trong nên Hoan Hoan sốt ruột, càng ra sức gõ cửa.

"Cầu xin anh đấy!"

"Em rút chiếc nhẫn ra, tôi sẽ bỏ qua cho em!" Bùi Tạp Tư dùng chuyện này bức cô trở về, tính tôn nghiêm của đàn ông không cho phép anhnhượng bộ thêm nữa. Lời cầu xin của cô, anh đã nghĩ không muốn đáp lại,chỉ có thể dùng để uy hiếp cô!

"Được!" Tư Vũ lau qua nước mắt trên mặt, giơ tay kéo chiếc nhẫn ra,nhưng không thể làm được. Do hai tay của cô liên tục chống trên mặt đấtnên hơi bị sưng lên, vì vậy chiếc nhẫn không hề suy suyển."Tôi không rút ra được !"

Bùi Tạp Tư thất vọng , thất vọng vô cùng!

"Em không rút nhẫn ra được, nghĩa là ông trời đã ủng hộ em trởthành Ryan phu nhân, vậy lần này em hãy để tôi thỏa mãn, tôi sẽ buôngtha em, thành toàn cho em làm Ryan phu nhân!" Bùi Tạp Tư bắt đầu đongđưa nơi thắt lưng, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm nén không gây ra quá nhiều tiếng động. Sau vài chục lần ra vào mạnh mẽ, rất nhanh, anh tưới mộtdòng trắng vào trong bụng cô!

Hoàn thành công việc, anh cũng chẳng nghỉ ngơi, đứng lên chỉnh đốnlại quần áo của mình cho gọn gàng, nhấc chân chuẩn bị rời đi. Nhưngtrước khi ra khỏi phòng, anh hỏi lại một câu."Nếu như tôi tặng em mộtsợi dây chuyền khác vừa đẹp hơn, lại có ý nghĩa hơn, em có thể tha thứcho tôi hay không? Em cũng không được giữ lại chiếc nhẫn kia nữa, trởlại bên tôi có được không?"

Hoan Hoan vẫn ở bên ngoài gọi cô đầy lo lắng, cộng với những điềuanh vừa làm với cô, tất cả khiến cho Tư Vũ càng không thể tha thứ choanh."Sẽ không, không bao giờ !" Đồ trang sức gì chứ, cô hoàn toàn chẳngthiếu!

Nhưng mấy chữ ấy lại giáng cho Bùi Tạp Tư một đòn nặng nề."Tôi thậtsự không có một chỗ nào, dù chỉ là chút ít đáng để em lưu luyến sao?"Cho tới bây giờ anh không hề nghĩ việc anh vào bếp là vì mong được sựtha thứ của cô từ việc vào bếp này!

"Một chút cũng không có, anh phạm sai lầm tạo thành hậu quả khiếntôi quá đau khổ, thật sự tôi không có cách nào để tha thứ cho anh!" TưVũ từ trên mặt đất đứng lên, nhanh chóng sửa sang lại bản thân!

Bùi Tạp Tư đưa mắt nhìn bóng lưng của cô, hứa hẹn: "Không sao, ngàymai tôi sẽ ký giấy thỏa thuận li hôn, sau đó sẽ gửi lại cho em!" Nóixong, Bùi Tạp Tư đi ra mở cửa phòng, sau đó vuốt vuốt khuôn mặt của Hoan Hoan, cũng không quay đầu lại bước đi tiêu sái!

"Mẹ, vừa rồi mẹ và chú đánh nhau à?" Hoan Hoan chạy vọt vào, thấy gương mặt của mẹ đỏ bừng, liền kéo tay mẹ hỏi!

"Không phải vậy, mẹ và chú chỉ nói chuyện với nhau thôi...-" nghethấy anh nói sẽ kí và gửi lại giấy thỏa thuận li hôn, lòng cô thật đauđớn, so với hồi trước còn đau hơn nhiều! "Được rồi, con cũng nên đi ngủthôi !"

"Mẹ, vừa rồi khi chú ra về bộ dáng nhìn cực kỳ thương tâm ..." HoanHoan đau lòng nói."Mẹ, thật ra chú Tạp Tư rất tốt, bây giờ ai nấu cơmcho chúng ta đây?"

Nhắc tới việc này, trái tim Tư Vũ như xoắn lại. Đúng vậy, quả thậtviệc này bây giờ khiến cô thật sự rất cảm động. Nhưng mà hiện tại ...

Vừa mới bước chân ra cửa phòng đã nhìn thấy có một chiếc túi to đặt trước cửa!

Ánh mắt trẻ con bao giờ cũng phát hiện ra quà tặng trước tiên. HoanHoan phấn khởi chạy đến bên cửa, không cần nghĩ cũng biết là của ai đểlại."Mẹ, đây là quà của chú để lại đấy, chúng ta thử xem là cái gìnhé...!"

Bàn tay bé nhỏ của Hoan Hoan cực kỳ nhanh nhẹn, cầm túi giấy lấy racái gì đó. A! Hai bộ quần áo chất liệu tơ tằm. Hoan Hoan thích thú mởhai bộ quần áo ra, sau đó nhảy dựng lên."Mẹ, là hai bộ y phục HànQuốc... Trên TV người mẫu cũng mặc bộ như thế này!"

Hoan Hoan không kiềm chế nổi sự thích thú, nhanh chóng cầm bộ quầnáo mới mặc luôn vào người. Nhưng dù sao cũng là đồ của trẻ con, nênkhông có xếp ly túm túm. Do đó bộ y phục cô bé mặc trên người, tựa nhưtrong Kinh kịch vậy, nhưng Hoan Hoan lại cho rằng mình mặc rất đẹp."Mẹ,mẹ xem con mặc thế này có giống cô bạn nhỏ người Hàn Quốc không?"

Nhìn con gái đứng trước gương, người xoay trước xoay sau, Tư Vũ thấy thật tức cười. Cô chật vật cố gắng nén lại trong lòng, nhưng không saokiềm chế được, cười phá lên.

Hoan Hoan xách chiếc túi to đựng chiếc áo choàng chạy đến, nhét vàotay cô: "Mẹ, mẹ cũng thử mặc vào xem sao đi! Mẹ vẫn thường thích mặc đồcó xuất xứ Hàn Quốc mà, con muốn nhìn mẹ mặc y phục Hàn Quốc xem hìnhdáng thế nào!"

Nhìn bộ y phục màu hồng nhạt, Tư Vũ rất thích, tuy có rất nhiều bộ y phục con gái dân tộc đặc biệt, không mặc ra bên ngoài bao giờ, nhưng cô vẫn ao ước trong tủ quần áo của mình có thêm nhiều bộ nữa.

"Mẹ, mẹ mặc đi!" Hoan Hoan thúc giục.

"Được rồi, mẹ mặc!"

Trong tiếng giục giã của con gái, Tư Vũ cầm quần áo đi vào phòngtắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mặc vào người trang phục truyền thốngHàn Quốc, chiếc áo choàng của bộ lễ phục mặc trên người khiến cho thânhình cô có vẻ cao thêm!

"Wow, mẹ thật đẹp!" Hoan Hoan chen lên trước gương, cùng làm dángvới mẹ! "Mẹ, con cảm thấy chú chọn đồ thật rất cẩn thận nhé...! Ngay cảsố size quần áo của con là bao nhiêu chú cũng biết rằng. Thoáng nhìn sốtrên áo cũng biết, sang năm con vẫn có thể mặc được! Mẹ và mẹ Vũ Nghêđều không mua quần áo chuẩn bằng chú đâu!" Quần áo của cô bé, hai ngườimẹ nếu không đưa Hoan Hoan đi theo, sẽ mua phải đồ nếu không bị quárộng, thì lại bị hơi nhỏ một chút, tất cả đều phải mang đi đổi lại!

Đúng vậy, ngay loại trang phục dân tộc này, anh cũng biết rất rõ sốsize của quần áo cô mặc! Trong lòng Tư Vũ vừa ấm áp lại vừa đau xót.

Một hồi chuông điện thoại từ trong túi đựng quần áo chợt vang lên, là điện thoại gọi cho Bùi Tạp Tư!

"Mẹ, chú bỏ quên điện thoại này!" Hoan Hoan lấy điện thoại ra đưa cho mẹ!

"A lô, xin chào!" Tư Vũ nhận điện thoại, sợ bị lỡ cuộc điện thoại quan trọng của Bùi Tạp Tư.

“... Chị dâu, a.., em là Đại Lợi trợ lý tổng giám đốc, ngài tổnggiám đốc có ở đây không ạ?" Đại Lợi thoáng sửng sốt, sau đó hỏi thăm dò ! Bởi vì đây là lần đầu tiên trò chuyện với chị dâu, nên cậu ta cực kỳcăng thẳng!

" Hiện tại tổng giám đốc Tạp Tư của cậu... "

"Tổng giám đốc ... anh ấy đang ngủ ạ? Thật ra em cũng không chuyệngì, nếu tổng giám đốc đang ngủ thì chị cứ để cho anh ấy nghỉ ngơi thoảimái. Lần này thời gian hơi vội, vừa phải gặp gỡ với người này, vừa phảiký kết hợp đồng hợp tác với mấy bạn hàng khác, cho nên mấy ngày nay hầunhư tổng giám đốc không hề chợp mắt, mà anh ấy còn bị cảm nữa, khôngbiết bây giờ đã đỡ chưa?"

"A...!" Tư Vũ không biết mình nên nói gì nữa!

"À...đúng rồi, chị dâu, có chuyện này em không biết có nên nói với chị không?" Đại Lợi định nói lại thôi!

"Cậu cứ nói!"

"Thật ra, tổng giám đốc cực kỳ yêu chị, mấy ngày vừa qua lúc nàocũng vậy, cứ đúng thời gian là anh ấy gọi điện hỏi về chị..., anh ấy mới nghỉ ngơi được một lúc ... chắc cũng chưa nói được gì... Dù sao em hivọng chị và tổng giám đốc có thể hạnh phúc ... Chị dâu, em không nóinhiều nữa, hẹn gặp lại!"

Tư Vũ cầm điện thoại, rơi vào trong trầm tư ...