Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 527: Ngoại truyện



Không biết là vì đuối lý hay là vì tình cảm sâu sắc của cô trong lời nói mê đã làm cho anh xúc động, hay hoặc giả là anh cũng vốn yêu thương cô, tóm lại là Tưởng Vũ Hàng trở nên đặc biệt săn sóc cho Quan Tĩnh cực kỳ tốt!

Sau khi tỉnh táo lại, Quan Tĩnh kiểm tra lại sức khỏe một lần nữa, ngoại trừ những vết thương trên thân thể, toàn bộ dây chằng có chút tổn thương nhỏ ngoài ý muốn, cũng không có gì đáng lo ngại, hôm ấy Quan Tĩnh cũng ra viện luôn! Tiếp đó, Tưởng Vũ Hàng cũng không để cho Quan Tĩnh trở lại chỗ ở, mà anh trực tiếp đưa cô về nhà trọ của mình!

Quan Tĩnh không muốn đi, nhưng lại không lay chuyển được sự kiên trì lẫn sức lực ngang ngược của anh, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể nằm ở trong phòng ở khu dân cư xa hoa của anh!

Cả căn phòng đều trang trí màu vàng đất, màu sắc phù hợp với chủ nhà, trên vách tường là các đường sọc vàng đen đan xen vào nhau, các đường sọc này kết hợp với nhau không hề lộn xộn, mà theo những hoa văn có quy tắc, tô điểm thêm vẻ đẳng cấp cho cả căn phòng! Phong cách trang hoàng trong phòng tràn ngập cảm giác cuồng ngạo, nhìn gian phòng khiến cô không khỏi liên tưởng đến Tưởng Vũ Hàng!

Nơi này là phòng của anh sao?

Nằm thẳng ở trên giường, hai mắt cô không còn vẻ linh lợi như trước, trong lòng nghĩ ngợi vấn đề nhàm chán vô nghĩa này!

Khẽ thở dài một hơi, có phải phòng của anh hay không thì sao chứ? Đúng thì có thể giải thích được chuyện gì? Mà không đúng thì cũng có thể nói lên được chuyện gì khác đây?

Anh không cần cô, anh ngược đãi cô, xem thường cô. Anh có thể không hề cố kỵ đưa ra lời chia tay với cô, đây đều là chuyện thực không cần phải bàn cãi!

Hiện tại anh đưa cô đến nơi đây, chỉ là vì anh muốn nhốt ở trong này mà dưỡng thương cho cô, đỡ bị Vũ Nghê phát hiện, như vậy đỡ phá hủy hình tượng của anh ở trong lòng Vũ Nghê!

Tưởng Vũ Hàng đã bảo người hầu chuẩn bị tốt thực đơn ăn uống mà ngày thường Quan Tĩnh thích ăn, còn có bảo họ hầm canh thật lâu, mang vào trong phòng cho cô!

Động tác nâng bàn ăn của anh rõ ràng cực kỳ cứng ngắc, chắc chắn là anh rất ít khi làm loại chuyện này!

Vụng về đặt cái khay ở trên tủ đầu giường, mạnh mẽ đến làm chấn động cả mâm bát đũa, nhất là bát canh gà hầm, nước canh lại càng bắn tung tóe ra rất nhiều, rõ ràng là một bát đầy, hiện tại đã vơi đi còn đến đường viền của bát!

"Ăn một chút gì đi!" Giống như đứa nhỏ đã làm việc gì sai, anh ngượng ngùng mơ hồ nói không rõ lời!

Quan Tĩnh ngoảnh mặt làm ngơ kéo chăn cao lên che kín mặt mình! Cô không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nghe thấy giọng của anh. Những cái này để làm gì? Thoáng lạnh thoáng nóng, nói đánh là đánh, nói tốt là tốt sao? Loại kịch bản thay đổi sắc mặt của anh thế này cô không sao thích ứng nổi!

Vào giờ phút này, những giọt nước mắt không đúng lúc lại túa ra, làm lông mi của cô ươn ướt. Chất lỏng chua xót cũng nhồi vào mũi cô, nước mắt chuyển hóa thành nước mũi chảy ra từ trong lỗ mũi của cô. Vì không muốn để cho tiếng khóc của bản thân phát ra ngoài, cô cố gắng dùng miệng để thở!

Mùi hương duy nhất thuộc về anh trực tiếp chui vào trong miệng cô, mà hương vị này khiến cô càng muốn khóc thêm!

"Ăn một chút đi!" Tưởng Vũ Hàng ngồi ở cạnh giường, chiếc đệm giường màu xanh đậm lập tức bị lõm xuống thành một cái hố to, còn thân thể của cô không kiềm chế nổi liền giống như vòng quanh lấy anh!

Bên trong chăn, cô vẫn giữ chặt lấy chăn, đừng nói mặt ngay cả tóc cô cũng không để lộ ra một sợi!

Trong cặp mắt đẹp của Tưởng Vũ Hàng lộ ra vẻ không đồng ý dày đặc."Em muốn làm cho mình ngạt thở đến chết hả? Em đã quên lúc trước đã bị choáng váng ngất lịm đi rồi sao?"

Giọng nói trách cứ của anh khiến cho trong mắt, trong mũi, trong cổ họng cô, chất lỏng chua xót càng ngày càng nhiều! Cô không kìm chế nổi, trong nháy mắt, từ trong lỗ mũi nước mũi đã chảy ra thành đầm nước trong! Tiếng động tuy rằng hết sức nhỏ, nhưng vì đây là trong phòng ngủ yên tĩnh, nên vẫn có vẻ thành tiếng động lớn!

Cô khóc!

Tưởng Vũ Hàng duỗi thẳng cánh tay dài, túm lấy chăn!"Để mặt lộ ra ngoài đi, đừng buồn nữa!"

"Anh không cần lo cho tôi!" Cô dùng sức lôi kéo chăn, hình thành cục diện giằng co với anh. Chiếc vỏ chăn bị co kéo quá chặt chẽ, dường như có thể rách ra bất cứ lúc nào!

Trông nom cô sao?

Anh muốn trông nom cô sao?

"Anh không nghĩ sẽ phải trông nom em, anh rất lười việc trông nom em, là anh sợ em làm bẩn chăn của anh... Em phải biết rằng, anh là người có tính thích sạch sẽ, không thể bị bẩn đến nửa điểm, bằng không anh không sao chịu nổi!" Ngữ khí của anh thoải mái, nhưng người trốn ở trong chăn lại đang có cảm giác là anh thật vô tình!

Thật sự rất vô tình!

Anh thà rằng lo lắng cho cái chăn chứ cũng không lo lắng cho cô. Ha ha, điều này đã nói rõ điều gì? Nó đã giải thích rằng cô cũng không bằng đồ vật của anh!

Nước mắt càng nhiều, cô khóc nức nở, tựa như cô gái nhỏ bị một nam sinh xấu cướp đi rồi phá hỏng con búp bê vậy, khóc đến thương tâm muốn chết!

Cô khóc, anh càng sốt ruột không thể nào ra tay với cô tiếp được nữa!"Đừng khóc ... "

Sốt ruột, anh chợt dùng sức lực của nam giới, ra sức kéo tuột chiếc chăn bông xuống!

Người trốn ở trong chăn hồi lâu rốt cục đã lộ cái đầu ra!

Mái tóc ướt át dán ở trên gò má, che khuất gương mặt cô! Tuy nhìn không thấy mặt cô, nhưng so với lúc nhìn thấy mặt còn làm cho người ta đau lòng hơn, tác động mạnh tới trái tim của anh!

Anh giống như bị vật gì đó nặng nề đánh trúng đầu, dường như đã biến thành một người khác. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, vén tóc ở trên mặt cô ra, nhẹ nhàng đưa lên lau nước mắt trên mặt cho cô!

Cặp mắt ướt nước phiếm hồng buông xuống, cánh môi theo tiếng nghẹn ngào mà run rẩy theo!

Tưởng Vũ Hàng hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn vậy: "Đừng khóc nữa, lẽ ra anh không nên đánh em - - "

"Hu ..." tiếng cô khóc càng lớn hơn nữa, tiếng nức nở nghẹn ngào càng thêm trùng điệp."Tôi không cần lời xin lỗi của anh, một chút cũng không cần! Hãy buông tha cho tôi đi, tôi xin thề với anh, nhất định ở trước mặt Vũ Nghê sẽ không nói lung tung!"

"Không được, anh sẽ không buông cho em đi đâu!" Anh kiên quyết lắc đầu!"Hiện giờ ở bên ngoài đã tối rồi!"

Sắp bước vào mùa đông, ban ngày càng ngày càng ngắn, đêm tối càng ngày càng dài. Mới chỉ sáu giờ tối nhưng bên ngoài trời đã tối đen hoàn toàn.

"Tôi không sợ!" Quan Tĩnh nâng cằm lên, nhìn thẳng vào anh đầy cầu xin, nói."Hãy để cho tôi đi thôi, xin anh đấy!"