Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1076



Chương 1076:

 

Thế mà không phải ảo giác của cô ấy. Hàn Thanh thật sự thả chậm bước chân!

 

Sau khi biết chuyện này Tiểu Nhan cảm giác tim đập của mình đập nhanh hơn rất nhiều, sau đó càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

“Xem ra, cô cũng không tính là quá đần, có thể tự mình hiểu lấy.”

 

Bởi vì phát sinh chuyện này, bỗng nhiên Tiểu Nhan có cảm giác toàn thân mình tràn đầy năng lượng, cảm thấy chuyển này ra ngoài có phải chịu lạnh đến đông cứng cũng không vấn đề gì, bởi vì cô ấy biết Hàn Thanh sẽ vì cô ấy mà thả chậm bước chân nha.

 

Điểm này, liền có thể để lại kỷ niệm ngọt ngào trong lòng một người.

 

Nghĩ như vậy, thậm chí Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như thời tiết cũng không quá lạnh như cô ấy tưởng.

 

Cũng không biết là chuyện này làm ấm đến trái tim và tay chân của cô ấy hay là bởi vì đi ra quá lâu, cơ thể và tay chân đã bị đông cứng đến mất cảm giác.

 

“Đương nhiên là tôi có tự mình hiểu lấy, anh không thể thật sự gọi tôi cùng đi mua quần áo, trừ phi anh không muốn răn dạy tôi trước mặt Minh Thư.”

 

Nói đến đây, âm thanh của Tiểu Nhan mềm đi mấy phần: “Được rồi, chuyện lần này là tôi sai, nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ không dám một mình mang theo Đậu Nành chạy loạn.”

 

Nghe được những lời này của cô ấy, lông mày của Hàn Thanh lại nhăn một lần nữa, bước chân của anh ta dừng lại, nhếch môi mỏng, toàn thân tản ra vẻ không vui.

 

Tiểu Nhan không chú ý, lập tức đụng vào lưng của anh ta.

 

Cô ấy a một tiếng, sau đó dừng lại.

 

“Làm sao vậy?”

 

“Xem ra, cô còn chưa biết mình sai ở đâu.”

 

Tiểu Nhan: “…

 

Nét mặt của cô ấy có chút sửng sốt, cô ấy sai ở đâu? Không phải là do cô ấy tự mình mang theo Đậu Nành xuất ngoại à? Bởi vì người làm bác như anh ta lo lắng cho an nguy của Đậu Nành cho nên mới tức giận cô ấy làm như vậy.

 

Cô ấy đã nói xin lỗi rồi mà, thế nhưng bây giờ bộ dáng của Hàn Thanh dường như đang rất tức giận.

 

Đây là có chuyện gì?

 

Hàn Thanh đưa tay bóp trán của mình, ngữ điệu rất lạnh nhạt.

 

“Vì sao không nói cho tôi biết?”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

Cô ấy sững sờ đứng ở nơi đó, đầu óc làm sao cũng không hoạt động được, cũng không biết có phải là bị gió làm cho tê liệt hay không.

 

Lúc trước cô ấy còn cảm thấy ấm, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh đến muốn chảy nước mũi, rất muốn…

 

Rất muốn uống một bát canh nóng, sau đó ngâm mình tắm nước nóng, như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.

 

Sau khi những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Tiểu Nhan lại dùng sức lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.

 

Tại sao cô ấy có thể nghĩ đến cái này vào bây giờ chứ?

 

Hiện tại quan trọng nhất chính là Hàn Thanh, nam thần đó!!

 

Người mà cô ấy thích!

 

Tiểu Nhan cưỡng ép giữ vững tinh thần, mở miệng giải thích: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, tôi…

 

Tôi chỉ là không dám nói cho anh, tôi sợ…

 

Tôi sợ nói cho anh biết rồi…

 

Về sau anh sẽ, anh sẽ…

 

Không. Không cho chúng tôi đi. Cho nên…

 

Lông mày của Hàn Thanh nhíu càng sâu hơn.

 

Cô gái này…

 

Nhưng rất nhanh, anh ta liền phát hiện ra có gì đó không đúng.