Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1084



Chương 1084:

 

Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc trước mặt hỏi.

 

Tiêu Túc nhìn cô ấy chăm chăm, không nói một lời.

 

Một lát sau, Tiểu Nhan buồn cười hỏi cậu ta: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Bởi vì hiện tại tôi rất xấu đúng không? Dáng vẻ này của tôi, có phải sự rất đần hay không?”

 

Thích một người liền thích thành cái dạng này, đến chính cô ấy cũng cảm thấy có chút buồn cười.

 

Rõ ràng anh ta đã từng từ chối mình, nói sẽ không thích cô ấy, thế nhưng cô ấy vẫn ôm một tia hi vọng kiên trì, cảm thấy chỉ cần Hàn Thanh chứ kết hôn, cô ấy sẽ một mực thích anh ta, thích đến thiên hoang địa lão.

 

Tiêu Túc vẫn không nói như cũ, nhưng mà vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Nhan.

 

Đại khái là bởi vì cậu ta thấy quá lâu, tâm lý của Tiểu Nhan không chịu nổi, cắn môi dưới hướng mắng cậu ta.

 

“Anh nhìn cái gì vậy? Anh đừng có nhìn, chưa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người khác bao giờ sao? Tôi cho anh biết nha Tiêu Túc, trước đó anh chất vấn tôi và Minh Thư tại sao muốn trở về, anh coi nơi đó như địa bàn của mình, vậy bây giờ anh sẽ không coi nơi này như địa bàn của mình nữa đi? Tôi cho anh biết, nơi này không phải địa bàn của anh, anh đi đi!”

 

Tiểu Nhan thấy cậu ta đứng bất động, dứt khoát trực tiếp ra tay đẩy.

 

Kết quả tay còn chưa chạm đến Tiêu Túc đã bị cậu ta nằm lấy.

 

Tiểu Nhan giãy dụa nhưng lại không thể rút tay trở về, cô ấy sửng sốt một chút sau đó lại bắt đầu giận dữ la mắng: “Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”

 

Lúc này Tiêu Túc mới buông tay của cô ấy ra, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy.

 

“Lau đi, trôi hết lớp trang điểm rồi.”

 

Tiểu Nhan: “.”

 

Câu nói này khiến cô ấy vừa tức vừa buồn bực, rõ ràng cô ấy đã thương tâm đến như vậy, thế mà cậu ta còn nhắc nhở lớp trang điểm của mình đã bị trôi, không lẽ hiện tại cô ấy khóc rất xấu sao?

 

Nghĩ đến vừa rồi vì cùng Hàn Thanh ra ngoài cho nên cô ấy ý nghiêm túc trang điểm, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng cũng coi là hao tổn tâm tư của cô ấy.

 

Hiện tại…

 

Trôi hết sạch.

 

Hàn Thanh đi, lớp trang điểm cũng trôi mất.

 

Áo khoác, cũng không có.

 

Tiểu Nhan chậm rãi đưa tay ra tiếp nhận chiếc khăn trong tay Tiêu Túc, động tác máy móc lau đi nước mắt trên mặt mình.

 

Không biết là bởi vì chịu lạnh quá lâu hay là cảm xúc của cô ấy quá mức kích động, ngược lại Tiểu Nhan không thể lau sạch sẽ khuôn mặt của mình mà càng lau càng lem nhem.

 

Tiêu Túc ở một bên bất đắc dĩ bắt lấy cổ tay của cô ấy, cầm lấy khăn tay: “Để tôi lau cho.”

 

Tiểu Nhan không phản đối, để mặc cậu ta cầm khăn tay thay mình lau mặt.

 

Cậu ta lau rất tỉ mỉ, con mắt màu đen nhìn chăm chằm không bỏ qua điểm nào, khăn đưa trên mặt cô ấy mỗi góc đều lau qua.

 

Đột nhiên nước mắt của Tiểu Nhan rơi rất nhiều, giống như hạt đậu, một hạt lại một hát, tí ta tí tách rơi lên mu bàn tay của Tiêu Túc.

 

Động tác của Tiêu Túc dừng lại. Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

 

Tại sao cô ấy lại một mình đi trên đường, lẻ loi trơ trọi khóc, còn mặc ít như vậy?

 

Đây là nghi hoặc trong lòng của Tiêu Túc.

 

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn sao?

 

Đột nhiên Tiểu Nhan rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn cậu ta, vừa nói vừa nức nở: “Tôi biết hiện tại tôi đưa ra yêu cầu này…

 

Hu hu, không tốt lắm, thế nhưng…

 

Hu hu…

 

Tôi có thể mượn ngực của anh được không…