Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1115



Chương 1115:

 

Nhìn thấy cậu ta như vậy, Tiểu Nhan rất vui mừng, nheo mắt lại và tiến đến chỗ Tiêu Túc. “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một một người con trai thẹn thùng như vậy đấy, có phải anh đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì hay không?”

 

– Bùng nổ Tiêu Túc không ngờ cô ấy lại đùa giỡn mình như vậy, mặt lại càng đỏ hơn.

 

“Tôi..

 

“Được rồi, anh đừng nói gì hết, tôi hiểu hết rồi!”

 

Cô ấy biết cái gì? Tiêu Túc sốt ruột muốn giải thích, thật ra cậu ta rất lo lắng hành động vừa rồi của mình sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Nhan, như vậy để lại ấn tượng rằng cậu ta quá tùy tiện lỗ mãng trong lòng cô ấy.

 

Nhưng Tiểu Nhan dường như không muốn nghe những gì cậu ta giải thích, kìm lại một lúc lâu, Tiêu Túc mới nói.

 

“Tôi không phải người tùy tiện.”

 

Tiểu Nhan nhún vai thờ ơ nói: “Ừm, tốt, tôi biết rồi”

 

Tiêu Túc: “…”

 

Nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Nhan tỏ ra rất vô vị, Tiêu Túc nghĩ đến bộ dạng hôm qua cố ấy vì người đàn ông khác mà đau lòng khóc lóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thất bại. Trễ rồi sao?

 

Có phải là quá muộn để thích cô ấy rồi không? Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ quá muộn.

 

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, nhoảng một cái đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu ta ngay cả một câu tỏ tình cũng chưa nói.

 

Cậu ta tưởng mình còn cơ hội, nhưng không ngờ…

 

cậu ta còn chưa kịp thổ lộ tấm lòng của mình thì cô ấy đã yêu người khác mất rồi mới, mà còn là tình yêu khắc cốt ghi tâm.

 

Bây giờ, khi cô ấy trêu chọc mình, cô ấy không cảm thấy lo lắng hay ngại ngùng gì cả.

 

Mặc dù Tiêu Túc không biết nhiều về con gái nhưng cậu ta vẫn biết những điều cơ bản.

 

Cậu ta biết rằng một cô gái sẽ ngại ngùng khi đối mặt với người mà mình thích, nhưng cô ấy không hề ngại ngùng trước mặt cậu ta.

 

Bây giờ…

 

Ánh sáng trong mắt Tiêu Túc dần nhạt đi, cậu ta mím môi mỏng không nói nữa, hơi thở xung quanh như muốn khắc ghi toàn bộ những biến hóa của thời gian. Trước đây, Tiểu Nhan còn tưởng rằng cậu ta là một người đàn ông ngây thơ, nói thêm vài câu đã đỏ cả mặt.

 

Bây giờ…

 

đột nhiên cô ấy cảm thấy cậu ta không còn là một người nữa, mà là một vũng nước đọng.

 

Không có sinh khí, làm cho người khác cảm thấy rất lạnh.

 

Đây là làm sao thế này?

 

Sau khi Tiểu Nhan cảm nhận rõ ràng trên người cậu ta có gì đó thay đổi, cô ấy theo bản năng cắn chặt môi dưới của mình, lẽ nào những lời cô ấy vừa nói đã khiến cậu ta tức giận?

 

“Này, những gì tôi vừa nói…

 

không có ác ý, tôi không phải đang muốn giễu cợt anh. Chỉ là vừa rồi anh đột nhiên tiến gần lại, dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.”

 

Tiêu Túc ngẩng đầu lên và cười nhẹ với cô.

 

“Xin lỗi, vừa rồi là do tôi không đúng. Nếu cô đã hết sốt rồi, vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.

 

Nói xong, cậu ta quay người rời khỏi phòng bếp, Tiểu Nhan chú ý đến động tác của cậu ta, dường như có chút giống như…

 

Chạy trốn?

 

Không đúng…

 

cậu ta làm gì mà phải chạy trốn chứ? Như thể có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng cậu ta vậy, mình chỉ mới trêu cậu ta vài câu mà đã kinh khủng vậy sao? Nhưng cô ấy không cố ý trêu chọc cậu ta, rõ ràng là do cậu ta bắt đầu trước.

 

Nghĩ đến cảnh hai người rất thân thiết vừa rồi, Tiểu Nhan cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

 

Cô lắc đầu quầy quậy, cả người run lên.