Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1207



Chương 1207:

 

Hàn Minh Thư ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, cô buồn bực liếm môi: “Anh nói giao lưu tình cảm chắc không phải chỉ cái này nhỉ?”

 

Nói xong, không đợi Dạ Âu Thần trả lời, Hàn Minh Thư khó chịu mắng: “Cái phương thức giao lưu quỷ quái gì đây? Rõ ràng anh đang lấy cớ để sàm sờ em.”

 

“Sàm sỡ em sao?”

 

Dạ Âu Thần nheo mắt, ánh mắt trêu tức nhìn sang cô: “Vậy vẻ mặt hưởng thụ vừa rồi của ai nhỉ? Làm sao anh trở thành người sàm sỡ rồi?”

 

“Dạ Âu Thần!”

 

“Hửm?”

 

“Anh im miệng cho eml”

 

Vẻ mặt hưởng thụ gì chứ?

 

Dám hủy đi trong sạch của cô! Cô có vẻ mặt thích thú đó khi nào? Có cái rằm!

 

Hàn Minh Thư tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.

 

Cái tên Dạ Âu Thần chết tiệt này, mỗi lần sàm sỡ không nói, vậy mà anh còn dám bảo người ham thích là mình.

 

Lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì, anh ôm cô ngồi lên đùi mình hôn say đắm sau đó vu khống cô là người quyến rũ anh.

 

Bây giờ thì tốt rồi, vừa bắt đầu đã nói cô thích thú? Sao có thể chứ?

 

Dạ Âu Thần liếc nhìn cô vợ nhỏ đang thở dốc của mình, vốn định trêu cô một chút nhưng không ngờ cô lại kích động như vậy. Nghĩ đến cô mang thai thì Dạ Âu Thần liền dỗ dành.

 

“Được rồi, xem như lần này anh sàm sờ em.

 

Tự anh muốn hôn em, được chưa?”

 

Hàn Minh Thư ‘“hừ một tiếng, thở hổn hển nói: “Rõ ràng là vậy!”

 

Dạ Âu Thần không muốn tranh chấp với cô mà dẫn cô đến một nhà hàng, mua phần thức ăn vừa đủ cho hai người. Đợi đến khi gọi món xong, Dạ Âu Thần lại ôm cô đặt lên đùi mình.

 

“Anh lại muốn làm gì nữa?”

 

Hàn Minh Thư cảnh giác đẩy anh ra nhưng sức Dạ Âu Thần lớn, càng ôm chặt lấy cô nhưng vẫn giữ sức vừa đủ để cô không trốn thoát vừa không làm cô bị thương.

 

Ánh mắt sáng rực của đối phương khiến lòng cô cồn cào: “Chẳng lẽ anh muốn làm ngay trong phòng…

 

Còn chưa dứt lời, nụ hôn của anh đã đặt lên môi cô. Hai người vừa đi từ bên ngoài vào, trong căn phòng bật điều hòa cho nên nhiệt độ rất cao.

 

Nhưng hai người vẫn chưa thích ứng được với nhiệt độ ở trong đây.

 

Vì vậy, khi hai cánh môi chạm nhau mang theo hơi lạnh.

 

Nhưng không quá lâu, Hàn Minh Thư đã cảm nhận được môi mỏng của Dạ Âu Thần từ lạnh chuyển sang nóng, từ từ hôn cô mạnh hơn. Anh chân thành ôm lấy khuôn mặt cô làm cô cảm giác như bản thân là đồ quý cần được che chở.

 

Hàn Minh Thư chớp mắt, trong đầu cô suy nghĩ đến một điều.

 

Không lẽ khi nấy ở trong xe chưa hôn đủ nên bây giờ lại hôn tiếp ở trong phòng?

 

Hay nói cách khác, anh đưa cô đến nơi này là có âm mưu?

 

Đang suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng thở dài. Ngay sau đó là giọng nói ai oán của Dạ Âu Thần: “Sao em lại ngây người, chẳng lẽ bởi vì kĩ thuật của anh không tốt à?”

 

Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần nhìn đôi mắt thay đổi của Dạ Âu Thần, nó giống như ánh mắt tĩnh mịch của một con chó sói, tưởng chừng chỉ cần cô trả lời là anh sẽ mau chóng nhào tới ăn tươi nuốt sống không chừa xương.

 

Tưởng tượng như vậy, Hàn Minh Thư tự nhiên run rẩy rồi lắc đầu.

 

“Không, không có.”

 

“Không có? Hay là do anh chưa cố gắng?”

 

Hỏi vấn đề này…

 

Hàn Minh Thư cũng xấu hổ thay anh, cô cắn môi dưới, chợt kéo lỗ tai Dạ Âu Thần.