Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1235



Chương 1235:

 

Nhân viên dọn dẹp mà Tiêu Túc tìm đều là những người chuyên nghiệp, Tiêu Túc đã căn dặn chỉ được phép dọn dẹp. Nhưng một cọng cỏ hay một khúc gỗ, một miếng gạch hay mảnh ngói, từ chiếc giường ngủ, sô-pha, tủ quần áo cho đến bồn hoa thảm chải vốn có của nơi đây, đều được giữ nguyên trạng.

 

Có một sức mạnh đang trào dâng trong lòng cô, tác động đến đến trái tim của Hàn Minh Thư.

 

Sau khi Dạ Âu Thần nhìn thấy chiếc tủ nhỏ kia thì cơn đau đầu càng thêm dữ dội, đúng lúc anh đang đứng ở bên cạnh chiếc cửa tựa người vào cửa, cảnh tượng trước mắt cũng từ từ thay đổi.

 

Vốn dĩ trong tâm mắt của anh chỉ có một mình Hàn Minh Thư ngồi xổm bên cạnh chiếc tủ.

 

Nhưng giờ đây, lại có thêm một bóng hình bên cạnh.

 

Người đàn ông cao lớn ngồi trên xe lăn, trong phòng yên tĩnh không chút tiếng động. Anh ngồi ở chỗ cách chiếc tủ không xa, và ánh mắt nhìn vào chiếc tủ từ đầu đến cuối mà không hề rời khỏi.

 

Điều không biết được, căn bản là không biết anh đang nhìn cái gì.

 

Nhưng vào lúc này, Dạ Âu Thần biết rằng đó là nỗi nhớ duy nhất còn lưu lại trong căn phòng này sau khi cô rời đi.

 

Bởi vì cô chưa quay lại thu dọn đồ đạc, nên đương nhiên mọi đồ đạc trong tủ cũng không bị lấy đi, đúng lúc trở thành nỗi nhớ của Dạ Âu Thần.

 

Ngày này qua ngày khác anh cứ như vậy, đi làm, tan sở. Trong quá trình tìm kiếm thông tin về cô, anh nhìn những gì cô để lại trong căn nhà mà nhớ.

 

Chỉ cần vừa bước vào căn phòng này thì anh sẽ ngẩn người ngồi trên chiếc xe lăn, rồi sau đó trong đầu sẽ lại nghĩ đến quá khứ khi ở cùng nhau trước đây. Trong lòng anh đều trong đầu đều tràn ngập nụ cười của người phụ nữ đó.

 

Về sau…Về sau, không biết đã bao lâu, anh không còn bước vào nơi này. Nhưng anh chưa từng thay đổi các thứ ở đây.

 

Những ký ức này lướt qua tâm trí Hàn Minh Thư một cách nhanh chóng giống như pháo hoa bất ngờ nổ lên vào đêm giao thừa, rồi lại biến mất hoàn toàn trong nháy mắt.

 

Chứng đau đầu ngày càng nặng, Dạ Âu Thần mím chặt chiếc môi mỏng, hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên.

 

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc theo trán.

 

Dạ Âu Thần định thần lại, anh đã mất rất nhiều công sức mới kéo mình ra khỏi dòng ký ức.

 

Cảnh vật trước mắt anh đột nhiên trở nên rõ ràng, không còn những cảnh tượng kia nữa.

 

Trước mắt anh chỉ có Hàn Minh Thư đang ngẩn người đứng trước tủ đồ mà thôi.

 

Có vẻ như cô cũng dành một tình cảm đặc biệt cho chiếc tủ này giống như anh.

 

Dạ Âu Thần nhìn thấy cô đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào vài chiếc quần áo kia. Cơn đau trong đầu anh càng dữ dội, chịu không nổi nữa, suýt chút nữa là rên rỉ lên.

 

Để cô thấy mình như vậy, thì cô lại lo lắng.

 

Vì vậy Dạ Âu Thần xoay người rời đi mà không chút do dự.

 

Còn Hàn Minh Thư thì đắm chìm trong ký ức của mình, cô không để ý Dạ Âu Thần đã rời đi mà vuốt ve từng chiếc quần chiếc áo.

 

Đột nhiên có thứ gì đó đập vào tay và cánh tay của cô, Hàn Minh Thư cúi đầu xuống, thì mới phát hiện ra là một giọt nước mắt.

 

Cô vô thức dừng lại, nhưng lại không dám đưa tay ra lau đi nước mắt trên mặt.

 

Không ngờ cô lại bị một chiếc tủ đụng phải đến mức rơi lệ, nếu để Dạ Âu Thần nhìn thấy, nhất định anh sẽ cười giễu mình mất.

 

Không được, không thể để anh ấy nhìn thấy.

 

Hàn Minh Thư giả vờ thò người vào, chui đầu vào trong đống quần áo, rồi sau đó dùng quần áo lau qua loa mấy giọt nước mắt. Sau khi cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình một chút, cô mới hít một hơi thật sâu để bản thân trở lại như bình thường.

 

Có lẽ là do lương tâm áy náy, cho nên khi Hàn Minh Thư quay đầu lại thì trên gương mặt cô đã nở một nụ cười.

 

“Không ngờ chiếc tủ này vẫn còn ở đây. Hồi đó…Em không dễ gì lấy được chiếc tủ này, anh vẫn…

 

Hàn Minh Thư nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, bởi vì trước mắt cô không còn thấy bóng dáng Dạ Âu Thần đâu nữa. Cô đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt có chút kinh ngạc và nghỉ hoặc.