Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1434



Chương 1434:

 

“Không phải trốn tránh, vậy con đi ra ngoài cùng người ta nói cho rõ ràng. Đều đã đợi một ngày rồi, có thể thấy cũng là một đứa nhỏ có tâm.” La Tuệ Mỹ một mực khuyên Tiểu Nhan, phòng tuyến trong lòng Tiểu Nhan cũng dần dần mềm xuống, bất đắc dĩ gật đâu:“Con biết rồi, mẹ, con sẽ đi ra ngoài nói rõ với anh ta.”

 

“Có cái gì thì nói cho hết, đừng giữ lại trong lòng. La Tuệ Mỹ dặn dò Tiểu Nhan, lại kéo tay áo của cô: “Nghe thấy mẹ nói không, đem mọi chuyện trong lòng nói hết ra, như thế mới dễ chịu được.”

 

“Con biết rồi.”

 

Hàn Thanh một mình đến đây. Chỉ là anh ta không ngờ tới đã đợi ở đây một ngày, cô gái nhỏ tới lúc này còn không muốn đi ra nhìn anh ta.

 

Anh ta vốn là người có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, đã chờ một ngày cũng không thấy sinh ra một chút tâm trạng xấu nào. Lúc Tiểu Nhan đi ra khỏi phòng bếp, trong lòng cô ấy nghĩ: mình nhất định phải tiên phát chế nhân, nắm lấy quyền chủ động, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.

 

Không cần hạ thấp bản thân nữa Nói một tiếng tự cổ vũ chính mình, sau đó làm cho Hàn Thanh tránh ra, về sau không cần lại đến tìm cô nữa.

 

Khi cô gái nhỏ đi tới, Hàn thanh đang nghe điện thoại: “Ừ, không khác lắm, muộn một chút.

 

Thấy thân ảnh của cô gái nhỏ đã xuất hiện trước mặt, Hàn Thanh nhanh chóng ngắt điện thoại: “Đã tới rồi.”

 

Chờ cho cô gái nhỏ đi đến trước mặt, Hàn Thanh hỏi một câu.

 

Tiểu Nhan có chút kinh ngạc, vốn nghĩ anh ta đãđợi một ngày, chắc hẳn cảm xúc sẽ có biến chuyển, không ngờ ngữ khí của anh ta vẫn nhàn nhạt như thế, anh ta không có trái tim sao?

 

Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến cô ấy.

 

“Anh tìm em là vì chuyện 215 triệu đồng kia à ?”

 

Tiểu Nhan trực tiếp hỏi thẳng.

 

Hàn Thanh hơi sửng sốt, đôi môi mỏng mím lại.

 

Thật ra anh đã đoán được 215 triệu đồng kia là Tiểu Nhan chuyển cho anh, nhưng anh tới đây không phải vì nguyên nhân này.

 

“Em nghe nói lần trước anh bỏ công chạy đến đồn cảnh sát, bỏ qua một thương vụ đàm phán, mất rất nhiều tiền. Ngày đó, lễ phục cũng là anh mua cho em. Em biết em nợ anh rất nhiều tiền, nhưng em nhất định sẽ từ từ trả lại cho anh.”

 

Trả tiền?

 

Hàn Thanh nghe vậy, có chút nhíu mày.

 

“Là Lâm Hứa Chính nói cho cô biết?” Trang gặp sự cố, cả nhà qua trang mới cuối chương đọc tiếp nhé!

 

Tiểu Nhan không muốn đem lời của Lâm Hứa Chính nói ra, cho nên nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”

 

Cô ấy phủ nhận, Hàn Thanh tựa hồ cũng không muốn hỏi tiếp nữa, chỉ thản nhiên nhướng mày, đạm mạc nói: “Chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô không cần phải gánh trách nhiệm. Không có liên quan gì với cô? À, Tiểu Nhan tràophúng, nhếch miệng: “Được rồi, anh nói không quan hệ, vậy chính là không quan hệ, nhưng em muốn trả lại tiền, cũng không có liên quan gì đến anh.”

 

Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, Hàn Thanh không hiểu rõ lắm, hơi nheo mắt, hỏi chuyện hai ngày nay.

 

“Hai ngày qua, cô bận rộn lắm phải không?”

 

“Sao vậy, có việc tìm em?”

 

Ánh mắt Tiểu Nhan như trước vẫn trào phúng nhìn anh ta. Đôi mắt thâm sâu của Hàn Thanh nhìn lại, mày kiếm sắc bén.

 

“Cô không tới công ty. Nghe vậy, Tiểu Nhan làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ra là vì em không giao đồ cho tổng giám đốc Hàn? Anh nói đúng rồi, hai ngày qua em bận quá, có nhiều việc không thuận tiện xảy ra, vừa rồi anh cũng thấy đấy, trong cửa hàng bận tới mức em không đi ra ngoài được.

 

Nói hết những lời này, hai người liền trầm mặc.

 

“Ngày mai lại đến, được không?”

 

Im lặng một lúc, Hàn Thanh bình tĩnh hỏi.

 

Tiểu Nhan.………