Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1502



Chương 1502:

 

Hai người hôn nhau thắm thiết, quần áo Tiểu Nhan rơi xuống đất, lúc này cô đột nhiên tỉnh lại.

 

Giấc mơ bỗng bị cắt ngang, Tiểu Nhan mở mắt ra, cô ngẩn người ra nhanh chóng nhắm mắt lại gần năm phút đồng hồ, trước mắt hiện ra một màu đen kịt, không có gì cả.

 

Vì sao? Ngay thời khắc mấu chốt như vậy, đột nhiên nói tỉnh là tỉnh liền vậy, bình thường đồng hồ sinh học không đúng giờ cho lắm, hôm nay sao lại loạn như thế này?

 

Tiểu Nhan tức muốn ói máu.

 

Nhưng rất nhanh sau đó cô lại mở mắt ra rồi cuộn mình vào chăn bông mà bực bội suy nghĩ.

 

Sao ở trong giấc mơ cô có thể biến Hàn Thanthành như thế? Toang thật sự, Hàn Thanh sẽ không tà dâm như trong mơ cô thấy đâu!

 

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đưa tay lên vò đầu mình, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đánh răng, Tiểu Nhan giật mình vì quầng thâm dưới mắt, lúc cô lùi về sau mấy bước suýt đã ngã, may là cô vươn tay nắm được của bên cạnh, sau đó cô đơ người ra nhìn chằm chằm vào hai con gấu trúc trong gương. Tối hôm qua không biết cô đi ngủ lúc nào, chỉ nhớ là cô cứ nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mà Hàn Thanh gửi qua, nghe đến khi bên tại cứ văng vẳng giọng nói ấy. Dần dần giọng nói đó dừng lai.

 

Tự nhiên chuyển thành câu: Mau ngủ đi, mau ngủ đi nào.

 

Sau đó, mí mắt Tiểu Nhan nặng trĩu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

 

Về phần mấy giờ, cô cũng không biết nữa. Nhưng nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, đoán chừng có lẽ sau ba giờ, đầu tóc thì như ổ quạ, rõ ràng tối hôm qua vùa mới tắm xong, sao sáng hôm nay lại toang thế này?

 

Rơi vào đường cùng, Tiểu Nhan chỉ có thể đi gội đầu lại lần nữa, sau đó mang theo đôi mắt gấu trúc đó đi ăn sáng.

 

La Tuệ Mỹ nhìn thấy mái tóc dài ẩm ướt của cô, không khỏi có chút ngạc nhiên: “Tối qua không phải vừa mới tắm xong sao? Hôm nay vừa mới dậy lại tắm rồi?”Câu hỏi này khiến Tiểu Nhan chột dạ, buồn rầu trả lời: “Vì sáng nay thức dậy đầu tóc lại rối tung lên, con thấy rất xấu xí, cho nên mới đi gội lại lần nữa.”

 

“Con còn biết xấu sao? Lúc trước con nói với mẹ, không phải là con không để ý chuyện này sao?”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

“Đúng rồi, đúng rồi.”

 

Cha Chu ngồi bên cạnh, vừa ăn cháo vừa hỏi Tiểu Nhan: “Còn nữa đôi mắt con sao lại thâm quầng thế kia? Tối qua ngủ không ngon sao?”

 

Tiểu Nhan. “…” Cô cảm thấy mình dậy sớm ăn sáng thật là sai lầm, nghĩ đến đây, cô đặt nửa bát chảo kia xuống, sau đó nói: “Ba mẹ hai hôm nay con có việc, cho nên sẽ không đến cửa tiệm, chuyện của cửa tiệm phiền ba mẹ trông coi giúp con nhé, nếu như có chuyện gì, đến lúc đó con sẽ tuyển thêm hai người nữa.”

 

Nói xong cô đứng dậy đi thắng vào phòng. “Chảo con còn chưa ăn xong mà?”

 

Cha Chu ở phía sau gọi với theo.

 

Tiểu Nhan tùy ý vẫy tay: “Không có hứng ăn nữa a.”

 

Sau khi bước vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại vang lên một tiếng “binh”.

 

Cha Chu. “… Con với cái, ăn sáng cũng không ăn?

 

Không sợ đói hả.” La Tuệ Mỹ đứng bên cạnh cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống, cắn một miếng bánh bao, sau đó liếc nhìn ông Chu một cái: “Đứa con gái của ông lần này thật sự không thể chứa chấp được nữa rồi.’ Cha Chu: “Lại làm sao thế?”

 

Ha ha, đàn ông đúng là vô dụng, bà không thèm giải thích thêm với ông nữa La Tuệ Mỹ quyết định ngậm miệng lại yên lặng mà ăn, nói chuyện với trai thẳng thật sự quá khó khăn. Nhưng không ngờ đến, tốc độ của đàn ông lại nhanh như vậy, lúc trước nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhan một chết hai sống với người ta, bà còn cho răng con gái của mình phải tiếp tục sống một cuộc đời đau khổ như thế, ai biết được chỉ mới có mấy ngày…

 

Sau khi Tiểu Nhan chuồn vào trong phòng, liền lập tức mở tủ ra lục tìm mấy bộ quần áo, tìm mãi mới phát hiện ra quần áo của mình khá là bình thường, chả có lấy một bộ điệu đà nữ tính.

 

Xem đi xem lại trong tủ chỉ có một chiếc váy là trông bắt mắt nhất, hôm đó ở nhà Hàn Thanh, Không Không đã gửi cho cô chiếc váy hoa đó.

 

Cô lấy vảy ra đứng trước gương khoa tay múa chân một hồi lâu, không ngờ chỉ có chiếc váy này là thể hiện sự thùy mị nhất. Thế nhưng, dù sao cũng là vảy Hàn Thanh tặng cho cô, mặc như vậy đến gặp anh ấy, không phải là quá chân thành rồi sao?

 

Suy nghĩ thật lâu, Tiểu Nahn chuẩn bị đi thẳng ra cửa hàng mua một bộ đồ mới.

 

Không được, bây giờ đang rất nghèo… lúc trước đã bảo Đậu Nành chuyển tiền cho Hàn Thanh, hiện tại cô đã trở thành một đứa nghèo kiết xác rồi.