Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1551



Chương 1551:

 

Lần này nhìn xuống thì cả mặt Tiêu Túc đen lại, đúng là anh ta đang nắm chặt tay của con gái nhà người ta không buông. Không những vậy lại còn nắm rất chặtTiêu Túc lập tức buông tay ra, kết quả nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Giang Tiểu Bạch có một vết nằm màu đỏ sậm.

 

Ánh mắt Tiêu Túc ngơ ngác, buổi tối hôm qua… “Anh nhìn thấy rõ chưa? Không phải là tôi muốn gối đầu lên tay anh mà là vì anh nắm tay tôi không buông, tôi lại không rút ra được nên mới ngồi đây ngủ suốt cả một đêm. Rõ ràng là lỗi của anh mà anh lại đến tìm tôi kêu phiền trước sao?”

 

“Xin lỗi cô.” Sau khi nhận ra mình đã mạo phạm đến đối phương, Tiêu Túc lập tức xin lỗi, ánh mắt lạnh lùng kia cũng biến mất thay vào đó là vẻ mặt biết lỗi.

 

Sự thay đổi nhanh chóng như vậy khiến Giang Tiểu Bạch không lường trước được: “Anh xin lỗi cũng nhanh đấy nhỉ, nhưng điều tôi cần không phải là lời xin lỗi của anh. Anh kéo tay cô cả một đêm, bây giờ tay tôi đã sưng hết cả lên rồi, anh có thấy không?”

 

Đúng là như vậy, tay của cô bị anh ta siết chặt đến mức đỏ lên, Tiêu Túc không biết lúc trong mơ mình đã dùng lực lớn như thế nào.

 

Tóm lại là anh ta phải xin lỗi.

 

Bây giờ Giang Tiểu Bạch nói gì thì Tiêu Túc cũng không có lý do gì để phản bác.

 

Nhìn tay cô một lần nữa, Tiêu Túc đúng là không còn gì để nói, chỉ biết nói: “Chuyện này đúng là lỗi sai của tôi, cô muốn tôi bồi thường hay trừng phạt tôi thế nào?”

 

Bồi thường và trừng phạt?

 

Nếu như để cho Giang Tiểu Bạch lựa chọn thìđương nhiên cô sẽ chọn cái thứ nhất.

 

Vì cô cũng không hề có thích thú với việc trừng phạt người khác, vả lại trừng phạt người khác thì sẽ có lợi gì cho cô? Cô không cần chuyện đó.

 

Nhưng… nhìn bộ dạng cúi đầu chân thành nhận lỗi của Tiêu Túc cô lại thấy khác hoàn toàn so với trước đây.

 

Hoặc là Tiêu Túc không hề chú ý đến ý nghĩ lươn lẹo vừa hiện lên trong đầu cô. Giang Tiểu Bạch bắt đầu đóng vai người tốt: “Thôi bỏ đi tôi cũng biết anh không phải cố ý, dù sao thì anh cũng đang thất tình. Sau khi anh uống say, không biết chuyện gì thì tôi cũng có thể hiểu được. Tôi rộng lượng như vậy nhất định không muốn so đo với anh. Nhưng… tối hôm qua tôi giúp anh coi như anh nợ tôi một ân tình đi.”

 

Nợ ân tình?

 

Tiêu Túc hơi cau mày, chuyện nợ ân tình có lẽ là chuyện rất nhiều người sợ hãi trong cuộc đời. Vì dù sao nợ tiền còn có thể trả tiền, nợ ân tình của người khác thì không biết đến bao giờ mới trả xong, thật sự khác có gái khiến người khác có gánh nặng tâm lý.

 

Nhưng… Tiêu Túc nhìn cô gái đang ngồi trên nền đất lạnh, trên tay lại còn bị siết đến đỏ lên một vết. Anh ta đã làm người ta bị thương đến như vậy thì không có lý do gì để từ chối. “Được, về sau nếu cô cần giúp đỡ thì cứ nói với Nói xong, Tiêu Túc ngồi dậy, anh nhìn thấy trên tôi.”

 

người mình đang đắp một tấm chăn. Một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu anh. Không ngờ là cô gái này cũng lương thiện thật Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, nếu như cô không tốt bụng thì làm sao có thể đỡ một người đàn ông như anh ta về nhà được?

 

Cũng may anh ta không phải là người xấu. Nghĩ đến đây, Tiêu Túc nhìn đôi mắt long lanh của Giang Tiểu Bạch rồi không nhịn được mà nhắc nhở cô một câu: “Về sau gặp chuyện thế này tốt nhất cô đừng nên lo”

 

Có trời mới biết, cậu ta nói những lời này chỉ là để nhắc nhở thôi, vì cô đã giúp đỡ cậu ta nên cậu ta mới tốt bụng muốn lên tiếng nhắc cô chú ý an toàn, đừng có bất kì loại người nào cũng cho về nhà.

 

Nhưng cậu ta không giải thích rõ nguyên nhân hậu quả nên Giang Tiểu Bạch vừa nghe xong những lời này trong lòng liền hụt hẫng theo, khuôn mặt vốn còn đang vui vẻ lập tức nguội lạnh, cô nhìn chằm chằm Tiêu Túc nói. “Anh Tiêu, những lời này của anh ý bảo là tôi thích xen vào việc của người khác ư?”

 

Tiêu Túc kinh ngạc, lại nghe thấy cô nói. “Vì tôi thích xen vào việc của người khác rồi đưa anh về nhà, hại anh phải nợ tôi một ân tình nên anh cảm thấy không vui à?”

 

Giang Tiểu Bạch tức giận nhìn Tiêu Túc.

 

Quả nhiên đàn ông toàn là những kẻ đáng ghét. Nhất là tên đàn ông đang thất tình Sớm biết cậu ta sẽ có phản ứng như vậy thì Giang Tiểu Bạch đã không thèm đưa cậu ta về.Tiêu Túc: “Ý tôi không phải như vậy đâu…

 

Giang Tiểu Bạch tức giận: “Anh không có ý như vậy, vậy ý của anh là gì? Chẳng phải anh vừa mới nói sau này gặp phải chuyện như vậy thì tôi không cần lo sao?”

 

“Đúng vậy.” Tiêu Túc gật đầu, biểu cảm và giọng điều đều có chút bất lực: “Những lời này là tôi nói, nhưng… Ý của tôi là, trừ việc hôm nay, sau này cô có gặp phải chuyện này thì cũng đừng để ý đến nữa.”

 

“Tại sao!”

 

Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang tức giận nên não chưa kịp nghĩ thông.

 

Tiêu Túc: “.” Cô gái này thế mà cũng có lúc ngốc nghếch như vậy ư?