Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1572



Chương 1572:

 

Sau khi tỉnh lại biết được Hàn Thanh đã đặt cho mình một cái phòng khác, tuy rằng Tiểu Nhan tự bảo mình không được suy nghĩ nhiều, nhưng mà vẫn cảm thấy Hàn Thanh… không thích cô nhiều như cô nghĩ?

 

Tuy là giữa hai người có nắm tay, có ôm, có hôn môi nhưng mà…

 

“Được rồi, cô đừng nên nghĩ nhiều quá, những lời vừa rồi là tôi nói nhảm ấy, cô đừng để trong lòng đó.”

 

Tiểu Nhan bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Nhi đừng lo lắng, tôi sẽ không để bụng đâu. Cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi trước đi.”

 

“ ừỪ”

 

Lâm Thấm Nhi đi ngủ rồi Tiểu Nhan mới đem quần áo vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Vừa đóng cửa xong, cô ấy ngơ ngác đứng dựa lưng vào cánh cửa, bên tai không ngừng vang vọng những lời nói vừa rồi của Lâm Thấm Nhi.

 

Phải mất đến vài phút sau, Tiểu Nhan mới dùng sức lắc lắc đầu mình.

 

Không được! Lúc này, sao cô ấy có thể nghĩ ngợi lung tung được chứ? Cuối cùng cả hai đã được ở bên nhau rồi mà. Trước kia Hàn Thanh rất lạnh lùng nhưng từ khi ở bên cạnh cô ấy, anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy thậm chí còn cởi cúc áo sơ mi của mình trước mặt cô ấy, khiến cho cô ấy phải sợ hãi mà ngăn anh ấy lại. Anh ấy còn nói để dịp khác sẽ cho cô ấy nhìn sau.

 

Bây giờ, anh ấy không muốn ở chung phòng với mình là vì chưa đến lúc thôi.

 

Đúng. Thời gian để cả hai ở bên nhau không còn dài, cô không thể nghĩ lung tung.

 

Ngay sau đó, Tiểu Nhan đã vứt bỏ hết những suy nghĩ đang phân tán trong đầu, sau đó mau chóng đi tắm.

 

Ra khỏi nhà tắm, tóc vẫn còn ướt nên cô ấy dùng khăn lau tóc, nhưng động tác của cô ấy bỗng dừng lại.

 

Bởi vì trong phòng có một người khác, là Hàn Thanh.

 

Anh ấy đang ngồi trên một cái ghế, hai chân mảnh khảnh thon dài để trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh. Lâm Thấm Nhi bưng một ly rượu đỏ, bước tới chỗ anh ấy nhẹ giọng: “Anh Thanh, đây là rượu em rót cho anh. “

 

Trong lúc nói chuyện, cô ta cúi người đặt ly rượu xuống bên cạnh Hàn Thanh. Không biết có phải ảo giác của Tiểu Nhan không nhưng mà khi Lâm Thấm Nhi xoay người thân thể như có như không chạm vào Hàn Thanh.

 

Nhìn thấy eo cô ta sắp chạm vào Hàn Thanh.

 

Tiểu Nhan trợn to hai mắt, vừa định nói, Hàn Thanh ở đẳng kia đã tránh đi cái chạm của Lâm Thấm Nhi không chút nể nang.

 

Anh ấy đứng dậy nhìn Lâm Thấm Nhi với đôi mắt u ám.

 

Ánh mắt Lâm Thấm Nhi lóe lên một tia kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng cô đã hạ cổ áo xuống. Khi đi đến bên cạnh người đàn ông, giọng nói và bước chân của cô đều cố ý nhẹ nhàng. Anh ấy không cảm giác được nên mới tránh ra sao?

 

Là vô tình hay là?

 

Lâm Thấm Nhi không đành lòng, với bộ dáng hoàn mỹ quyến rũ của cô ta, so với hạt đậu dây khô kia không biết tốt hơn bao nhiêu, chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì sao có thể không bị dụ dỗ?

 

Ngay khi Lâm Thấm Nhi định thử lại, Hàn Thanh nhận ra Tiểu Nhan đã từ nhà tắm đi ra rồi.

 

Anh ấy nhìn cô ấy, ngay sau đó bước đến bên cô ấy trước khi Lâm Thấm Nhi kịp bước tới.

 

“Tắm xong rồi sao?”

 

Đối mặt với Tiểu Nhan, khuôn mặt Hàn Thanh tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong ánh mắt và giọng nói của anh rõ ràng là ấm áp hơn nhiều.

 

Tiểu Nhan thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy sững sờ đứng nhìn Hàn Thanh một mình bước tới.

 

“Vâng” Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Hàn Thanh, Tiểu Nhan gật đầu trong tiềm thức. Sau đó, cô ấy liếc nhìn Lâm Thấm Nhi rồi lại nhìn Hàn Thanh: “Sao anh lại ở đây?”

 

Hàn Thanh cười nhạt một tiếng, bàn tay to trên ót của cô xoa xoa: “Đi thu dọn đồ đạc đi”

 

“Hả?” Tiểu Nhan khó hiểu nhìn Hàn Thanh: “Thu dọn đồ đạc?”

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại đột nhiên yêu cầu cô ấy thu dọn đồ đạc? Nếu bây giờ trong thế giới truyện tranh, Tiểu Nhan chắc là sẽ có rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu.

 

“Nghe lời anh đi, nhé?”