Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1574



Chương 1574:

 

“Tóc vẫn còn ướt, không tính sấy khô hay sao?”

 

Tiểu Nhan rõ ràng không thèm để ý cái vấn đề này. Bây giờ, cô ấy lại đang để ý một cái vấn đề khác. Cho nên, cô ấy đứng không nhúc nhích. Ai ngờ rằng, một giây sau, Hàn Thanh lại nắm lấy cổ tay cô ấy: “Trước tiên phải đi sấy tóc cái đã, đừng để bị cảm lạnh”

 

Vì vậy Tiểu Nhan chỉ có thể bị Hàn Thanh kéo đi sấy tóc. Vốn dĩ cô ấy còn định tự mình sấy, không ngờ rằng Hàn Thanh lại tự mình ra tay sấy tóc cho cô ấy.

 

Vì vậy Tiểu Nhan liền ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế mặc cho Hàn Thanh thay cô sấy tóc. Đại khái là có chút căng thẳng, cho nên hai chân Tiểu Nhan chụm lại, bàn tay nhỏ bé cũng nghiêm túc đặt ở trên đùi của mình.

 

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao em lại có cảm giác… Hình như anh không thích Lâm Thấm Nhi mà?”

 

Nhịn hồi lâu, Tiểu Nhan mới do dự hỏi về vấn đề này.

 

Người phía sau không có phản ứng gì đặc biệt, chẳng qua là mở miệng qua loa: “Dù sao thì cũng là một người xa lạ, em ở cùng với cô ta không an toàn.”

 

Nói như vậy cũng có lý. Nhưng mà trực giác của Tiểu Nhan lại mách bảo rằng chuyện không hề đơn giản như vậy.

 

“Chỉ là như vậy thôi sao?” Cô ấy nháy nháy mắt hỏi lại.

 

Tiếng gió ngừng thổi, Hàn Thanh sửa lại mái tóc cho cô ấy, thanh âm trầm thấp: “Nếu không phải, chẳng lẽ em đang hi vọng là vì lý do kia sao?”

 

“Ách…”

 

Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng, Hàn Thanh đột nhiên cúi người đến gần, đặt cằm lên bả vai cô ấy, hơi thở ấm áp nghiêng thổi vào hốc cổ của cô ấy: “Coi như là anh muốn đưa em tới đây đi, như vậy có được không?”

 

Vào giờ phút này Tiểu Nhan chỉ muốn té xỉu.

 

Bởi vì Hàn Thanh lại tựa vào cô ấy, nói những lời này bên tai cô ấy. Hơn nữa thanh âm của anh ấy còn hạ xuống rất thấp, cho nên rất thì thầm.

 

Giống như là một ngọn lửa chảy xuống thiêu đốt cả cổ họng, vô cùng mãnh liệt.

 

Lông mi Tiểu Nhan chớp chớp, dưới sự khống chế của Hàn Thanh, cả người cô ấy từ từ nghiêng về phía sau, ngã thẳng vào trong lồng ngực của Hàn Thanh. Rất nhanh sau đó, trước mắt cô ấy tối sầm. Hàn Thanh đem hơi thở đặc biệt mát lạnh hôn xuống.

 

Hơi thở thuộc về Hàn Thanh ùn ùn kéo đến.

 

Bởi vì tư thế nên Tiểu Nhan buộc phải ngước đầu lên, tựa lên đùi Hàn Thanh. Tiểu Nhan có thể nhìn thấy rõ ràng là Hàn Thanh đang khom người để hôn mình.

 

Lông mi cô ấy chớp chớp, vào lúc này, thật là muốn cảm thán rằng lực eo của cô ấy thật tốt.

 

Trên môi đau xót, Tiểu Nhan dần dần khôi phục lại tinh thần.

 

Đầu ngón tay của Hàn Thanh khẽ búng trán cô, ánh mắt mang theo vẻ không biết phải làm sao: “Lúc này còn có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác sao?”

 

“Á..” Tiểu Nhan chu môi, oan ức nói: “Em thực sự không phải cố ý muốn phân tâm đâu.”

 

Ai bảo eo của anh lại có sức hấp dẫn lớn như vậy chứ 2?

 

“Không phải cố ý?” Hàn Thanh nghe vậy tròng mắt hơi nheo lại, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô ấy, đến gần cô ấy hơn: “Vậy ý của em là nói… Anh không đủ nỗ lực à? Cho nên mới để em bị phân tâm đến chuyện khác?”

 

Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan bỗng trợn tròn hai mắt: “Em không có. Em cũng không có nghĩ như vậy. Nói xong, cô ấy giống như là muốn chứng minh vậy. Cô ấy chợt nhảy ra khỏi lông ngực của anh. Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh mà lại trực tiếp đụng vào cằm Hàn Thanh. Cô ấy sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống. Nhưng bởi vì sai tư thế nên lại ngã nhào sang bên cạnh. Hàn Thanh liền níu tay cô ấy, kéo cô ấy trở lại. Sau đó, hai người cùng ngã nhào lên chiếc giường lớn.

 

Bịch bịch!

 

Sau lưng Hàn Thanh đập xuống mặt giường mềm mại, còn Tiểu Nhan thì ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Thanh, ngược lại Tiểu Nhan bị đụng đau.

 

Bởi vì bị đụng đau nên Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ, bầu không khí tuyệt vời như vậy lại bị cô ấy phá tan tành.

 

“Đau quá…” Tiểu Nhan uất ức nhìn Hàn Thanh.