Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1582



Chương 1582:

 

Lúc đưa tay vén tóc ra sau tai, cô mới nhớ ra dáng vẻ hiện tại của mình trông thật sự…

 

Hay là cô về phòng chỉnh trang lại một chút rồi hãng tới?

 

Nhưng mà, nếu cô về xong lỡ con thỏ lại chạy mất thì sao? Thôi, cô quyết định làm luôn bây giời Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại quay lại trước cánh cửa kia, đưa tay gõ cửa.

 

Lâm Thấm Nhi mở cửa ra nhìn thấy Tiểu Nhan vẫn mặc quần áo giống như cũ, hơi giật mình hỏi: “Em gái Tiểu Nhan, không phải tôi bảo cô về đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi sao? Sao bây giờ cô vẫn như thế này vậy? Đến cả quần áo cũng không thèm thay nữa…”

 

Nói xong, Lâm Thấm Nhi lại tỏ vẻ hiểu ra: “Không phải là cô vẫn luôn đứng ở đây không về phòng đấy chứ?”

 

Tiểu Nhan lại yên lặng nhìn về phía sau lưng cô ta. Lâm Thấm Nhi nhìn thấy cô như vậy thì thấy hơi kinh hãi. Con nhóc này đến bây giờ vẫn để đầu tóc không chải, quần áo không thay mà đứng đây, chẳng lẽ cô ta vẫn luôn đợi ở ngoài cửa sao? Đứng đến tận bây giờ vẫn chưa bỏ ý định nên lại tới gõ cửa ư?

 

Chẳng lẽ là, cô ta muốn đi vào lục soát mới được sao?

 

Không được, không thể để cho cô ta đi vào được. Nếu như sự nghỉ ngờ do cô ta vất vả tạo ra cho Tiểu Nhan bị phá hủy, thì có lẽ lần sau sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.

 

Nghĩ tới đây, Lâm Thấm Nhi mới dứt khoát tiến tới gần Tiểu Nhan, nói: “Cô đã đi đâu vậy?

 

Sao lại không về phòng thay quần áo thế? Có muốn tôi đưa cô về không?”

 

Mắt thấy Lâm Thấm Nhi tới gần mình, tay cũng đã khoác lên tay mình rồi, Tiểu Nhan cũng không từ chối cô ta, nghĩ rồi ôm lấy tay cô ta, thân mật nói: “Không phải là tôi không có ý định về đánh răng rửa mặt đâu chị Nhị, chỉ là lúc vê phòng tôi mới phát hiện ra là tôi quên không cầm theo bàn chải và kem đánh răng đi rồi, sữa rửa mặt của tôi cũng không thấy đâu cả. Có lẽ là hôm qua lúc thu dọn đồ tôi quên cầm theo rồi, cho nên bây giờ tôi tới lấy”

 

Nghe cô nói vậy, cơ thể Lâm Thấm Nhi cứng đờ, cô ta không thể nghĩ tới chuyện Tiểu Nhan lại đột nhiên đến lấy đồ như vậy.

 

“Bàn chải đánh răng? Sữa rửa mặt?”

 

“Đúng thế” Tiểu Nhan gật đầu nói: “Không có bàn chải đánh răng thì làm sao tôi đánh răng được? Mà da tôi lại là loại da hơi thiên dầu một chút, cho nên tôi phải dùng sửa rửa mặt thì mới có thể rửa sạch sẽ được. Chị Nhi, đi thôi, chị giúp đi vào lấy với tôi đi”

 

Nói xong, Tiểu Nhan khoác lấy tay cô ta, nhấc chân muốn đi vào trong phòng.

 

Đến tận lúc này Lâm Thấm Nhi mới phản ứng được cô muốn làm gì, cô ta vội vàng đứng khựng lại, kéo Tiểu Nhan đứng lại theo, nói: “Chờ chút đã”

 

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn cô ta hỏi: “Sao vậy chị Nhi?”

 

“Gô… Bàn chải đánh răng của cô bỏ quên ở bên này thật sao? Thế nhưng mà, từ lúc nấy cô đến đây, cho tới bây giờ đã rất lâu rôi mà, bây giờ cô mới nhớ tới việc phải đánh răng rửa mặt sao?”

 

Tiểu Nhan không đỏ mặt, không lúng túng đáp: “Đúng thế, hồi nãy tôi quay về phòng thì lại thấy buồn ngủ quá, cho nên mới nằm xuống ngủ thêm một lúc, vừa mới tỉnh dậy thôi. Lúc chuẩn bị vệ sinh cá nhân thì tôi mới phát hiện ra bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt của mình không có ở trong phòng tắm”

 

Lâm Thấm Nhi nhìn cô chằm chằm, dường như đang xác nhận xem lời nói của cô có phải là thật hay không. Thế nhưng ánh mắt của Tiểu Nhan vô cùng bình tĩnh và trong sáng, trên mặt cũng chỉ có vẻ tự nhiên, không hề có chút dấu vết nào của người đang nói dối.

 

Chẳng lẽ những gì Tiểu Nhan vừa nói là sự thật? Cô ta về phòng ngủ tới giờ mới dậy? Chỉ là trùng hợp không tìm thấy bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt đâu cho nên mới sang đây tìm mình?

 

Cho dù Lâm Thấm Nhi đã tin Tiểu Nhan thêm một chút, thế nhưng vậy thì sao chứ? Cô ta vẫn không muốn để cho Tiểu Nhan vào phòng, phá hỏng mất sự nghi ngờ mà cô ta đã xây dựng cho Tiểu Nhan. Thế là cô ta nói nhỏ: “Nếu không thì cô về trước đi, tôi vào tìm giúp cô, sau đó tôi sẽ mang sang phòng cho cô?”

 

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn Lâm Thấm Nhi một chút, hỏi lại: “Chị Nhi nhất định phải mang sang cho tôi mới được sao?”

 

Thấy cô đã bị mắc câu, Lâm Thấm Nhi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

 

“Đúng vậy, em ấy mà, hãy quay về thay bộ đồ khác đi, đợi sau khi em thay đồ xong thì bàn chải và sữa rửa mặt sẽ được mang đến trước mặt rồi đó”

 

Nghe cô ta nói vậy, Tiểu Nhan dường như rất vui, cô lập tức gật đầu: “Vâng cũng được ạ, vậy thì em cảm ơn chị Thấm Nhi trước nhé, lát nữa chị mang qua cho em nha, em về trước đây.”

 

Nhìn thấy Tiểu Nhan rời đi, Lâm Thấm Nhi cuối cùng cũng thở dài một hơi nặng nề, cuối cùng cũng đuổi được cô ấy đi rồi. Cô ta còn thực sự sợ rằng Tiểu Nhan sẽ bất chấp tất cả mà xông vào bên trong.

 

Quả nhiên chỉ là một con nhỏ ngờ nghệch, rất dễ đuổi đi. Có điều con nhóc này sao lại vụng về ẩu đoảng thế nhỉ? Thu dọn đồ đạc mà ngay cả bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt cũng để rơi, giờ mình lại còn phải mang tới cho nó nữa? Trong lòng Lâm Thấm Nhi hiện giờ đang ngập tràn oán trách, nhưng vì để tỏ ra giống như vở kịch mà bản thân vừa diễn, cô ta vẫn quay người đi vào trong để tìm bàn chải đánh răng cho Tiểu Nhan.