Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1628



Chương 1628:

 

Bữa tiệc diễn ra một nửa, Tiểu Nhan cảm thấy có chút mệt mỏi nên định quay về nghỉ ngơi. Vì thế, cô đi tìm Hàn Thanh nói với anh ta về ý định của mình.

 

“Nếu em mệt mỏi thì quay về nghỉ ngơi đi.”

 

Đối với Hàn Thanh mà nói, bình thường những bữa tiệc như thế này anh sẽ không tham gia. Giống như lúc này, Tiểu Nhan tham gia tiệc rượu, mà anh ta chỉ đứng từ xa nhìn cô gái nhỏ của anh ta chơi đùa, thuận tiện nhấp một ngụm rượu, không tham gia vào như trước kia.

 

Mà rất nhanh cô gái nhỏ của anh ta đã chơi đùa đến mệt mỏi, nhanh chóng chạy đến chỗ anh 1a.

 

Hàn Thanh tự nhiên đưa cô gái nhỏ của mình quay về khách sạn.

 

Khi gân đến khách sạn, Hàn Thanh đột nhiên cảm thấy được thân thể của mình có chút lạ thường. Hàn Thanh nhíu mày lại rồi liếc mắt nhìn Tiểu Nhan bên cạnh mình một cái.

 

Cô gái nhỏ ôm cánh tay của anh ta, cả người cô dựa vào người anh ta. Trên người cô có cảm giác lạnh như vớt từ trong nước ra.

 

Đây là cô bị cảm lạnh hay vấn đề là do bản thân anh ta?

 

Nghĩ đến điều này, Hàn Thanh giơ tay lên sờ trán cô gái nhỏ. Tiểu Nhan bị hành động đột ngột của anh ta làm giật mình mà dừng bước chân lại.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Cô chớp chớp đôi mắt. Đôi mi thật dài như cây quạt, ánh mắt vô tội nhìn Hàn Thanh.

 

Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ nổi bật dưới ánh sáng càng thêm quyến rũ động lòng người. Hàn Thanh cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc nên dời ánh mắt đi: “Sao người em lại lạnh như vậy? Có phải em bị trúng gió không?”

 

“Hả? Lạnh sao?” Tiểu Nhan tự giơ tay sờ trán mình, không để ý mà nói: “Em thấy vẫn bình thường mà. Nhưng mà chắc do buổi tối gió thổi mạnh, nói không chừng là bị gió thổi đến lạnh rồi.

 

Tý trở về em tắm nước nóng là được rồi, mệt quá đi mất”

 

Nói xong, Tiểu Nhan lại nắm lấy cánh tay Hàn Thanh, cả người cô dựa sát vào người anh ta.

 

Thật ra cô muốn nói cho Hàn Thanh, em thực sự rất mệt, anh có thể cõng em được không?

 

Nhưng khi đối mặt với Hàn Thanh, cô lại không dám làm nũng quá mức, chỉ có dựa sát cả người mình vào người anh ấy.

 

Sau khi vào đến thang máy, không gian trở nên chật chội, Hàn Thanh cảm thấy không khí trong này thực sự rất nóng. Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa không ngừng lan ra khắp toàn thân, mà thân thể của cô gái nhỏ đang nép trong lòng anh lại càng lúc càng lạnh hơn.

 

Đến lúc này Hàn Thanh có thể khẳng định chắc rằng vấn đề xảy ra trên người anh. Bắt đầu là nhỏ, rồi nhiệt độ lan tỏa ở bụng anh ta mỗi lúc mỗi tăng cao, nó càng trở nên rõ ràng ở giữa không gian chật hẹp này. Chẳng trách anh ta lại cảm thấy thân thể của cô gái nhỏ của anh ta lạnh.

 

Lúc nãy còn nghĩ rằng do cả người cô phải chịu gió lạnh nên mới thế, bây giờ mới biết được, cái này bắt nguồn từ trên người chính Hàn Thanh.

 

Trước kia, tuy rằng Hàn Thanh chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhưng người thông minh như anh ta cũng có thể lờ mờ đoán được một chút. Anh ta cố gắng nhẫn nhịn lại, sắc mặt anh ta lạnh đi, môi mím chặt.

 

Tinh!

 

Chẳng mấy chốc thang máy đã đến nơi, sau khi ra khỏi thang máy, Hàn Thanh dừng chân lại, nhẹ giọng nói chuyện với Tiểu Nhan: “Em về trước đi”

 

“Dạ?” Tiểu Nhan nhìn anh ấy với ánh mắt khó hiểu: “Vậy còn anh? Anh còn có việc gì sao?”

 

Nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần ngây ngô của cô gái nhỏ, Hàn Thanh thở dài trong lòng một tiếng, bất tắc dĩ vươn tay xoa loạn tóc cô, nói: “Anh đi ra ngoài mua chút đồ, anh sẽ nhanh chóng trở về liền”

 

“Ư, ừm” Tiểu Nhan không chút nghi ngờ mà gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn anh ta nói: “Vậy em về trước tắm rửa một chút, sau đó chờ anh trở về. Anh đừng có đi lâu quá đấy nhé.”

 

TU Trước khi đi, cô gái nhỏ dường như không muốn anh ta rời đi. Cô quay lại ôm chầm lấy Hàn Thanh. Không ôm thì không sao, nhưng khi đã ôm rồi thì cô lại cảm thấy có chút gì đó là lạ, cô nghỉ ngờ ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh.

 

“Anh thấy nóng lắm sao?”

 

Hàn Thanh: “.. “

 

Trên trán anh ta đang chảy một lớp mồ hôi mỏng, một khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng thì tốc độ phát triển rất nhanh. Bây giờ, cơn nóng đã theo mạch máu mà lan tỏa ra khắp cả người anh ta.

 

“Có chút.”