Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1702



Chương 1702:

 

Hứa Yến Uyển lấy lại tinh thần, lắc đầu”

 

“Em không cần nói, chị biết em đại khái đã đoán được.”

 

Nụ cười của cô ta có chút cảm đạm: “Em thông minh như vậy, ddaxsapws xếp ổn thỏa mọi chuyện, làm sao có thể không đoán được.”

 

Hàn Minh Thư sừng sờ, cô không ngờ cô ta lại thản nhiên thừa nhận như thế, cho nên nói, cô thực sự đã đoán đúng?”

 

Bởi vì thích Hàn Thanh, cho nên không thể tiếp nhận sự giúp đỡ của em gái anh ấy, bởi vì lòng tự ái của cô ta rất cao.

 

“Nhà của chị sa sút biến thành cái dạng này, vốn dĩ là không có cách nào dựng thẳng eo đứng dậy, nếu như… Chị mà nhận thêm sự trợ giúp của em, chỉ sợ về sau ở trước mặt anh ấy, chị vĩnh viễn cũng không có cách nào ngẩng đầu lên được.”

 

Hàn Minh Thư: “….”

 

Quả thực đúng như cô nghĩ.

 

“Nhưng mà em cứ yên tâm, lần trước em nói với chị, bây giờ anh ấy đang rất hạnh phúc, cho nên chị đoán được bây giờ anh trai em đã có bạn gái, cho nên… Chị sẽ không làm gì anh ấy.”

 

Hàn Minh Thư không nói chuyện, chỉ là đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt này có chút đáng thương.

 

“Chị không hèn hạ như vậy, mặc dù chị thích anh ấy, lần này trở về cũng là mang theo một tia hy vọng, nhiều năm như vậy chị một mực không liên lạc với anh ấy, bây giờ trở về thấy cuộc sống của anh ấy trôi qua rất hạnh phúc, chị cũng rất thỏa mãn rồi. Chị sẽ không đi phá hỏng tình cảm của bọn họ, chị chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ấy là được rồi.”

 

Hàn Minh Thư không biết phải nói cái gì, đột nhiên cô cảm thấy mình rất là hèn hạ.

 

Bởi vì cô ích kỉ muốn sắp xếp Hứa Yến Uyển vào làm việc ở tập đoàn tập đoàn nhà họ Dạ, một phần là muốn giải quyết công việc chung, cũng muốn giúp đỡ cô ta, hai là muốn kéo Hứa Yến Uyển ra xa một chút.

 

Dù sao cũng là tình cảm, ai biết cô ta có thể kiềm chế đến lúc nào?

 

Hàn Minh Thư không phải Hàn Thanh, cô không có giao tình dư thừa gì với Hứa Yến Uyển, cô cũng không biết nhân phẩm tương lai của đối phương như thế nào, có thể giống với cô ta bây giờ không?

 

Dù sao, con người là sẽ thay đổi.

 

“Minh Thư, có phải bạn gái Hàn Thanh là bạn tốt của em không?”

 

Hứa Yến Uyển đột nhiên hỏi một câu, Hàn Minh Thư lấy làm kinh hãi, hơi kinh ngạc nhìn cô ta.

 

“Không cần giật mình, chị nến sớm đoán đượ, không phải sao? Em quan tâm như vậy, đơn giản là vì hai người kia rất quan trọng với em, nếu không… Em sẽ chỉ lấy hạnh phúc của anh trai em làm chủ, mà không cần phải làm nhiều như vậy.”

 

Sau khi bị cô ta hoàn toàn nói trúng, đầu tiên Hàn Minh Thư ngẩn người, sau đó nở một nụ cười, tự nhiên hào phóng thừa nhận.

 

“Không sai, cô ấy là chị em tốt của em, hai người đó vất vả lắm mới ở bên nhau, hơn nữa mấy năm nay anh em vẫn luôn lẻ loi một mình, em cũng hy vọng bọn họ đều có thể hạnh phúc.

 

“Chị đã biết, em yên tâm, chị chắc chắn sẽ không phá hư mối quan hệ của bọn họ”

 

Cuối cùng, Hứa Yến Uyển vẫn không tiếp nhận đề nghị của Hàn Minh Thư, cô ta nói muốn dựa vào cố gắng của mình để đi nộp hồ sơ, Hàn Minh Thư thấy cô ta kiên trì như vậy thì không nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể nói với cô ta là nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với cô.

 

Sau đó hai người tách ra, rời đi.

 

Sau khi Giang Tiểu Bạch nấu cơm cho Tiêu Túc được vài ngày, cô ấy hoàn toàn phụ thuộc vào nhà của Tiêu Túc.

 

Ban đầu cô ấy chỉ muốn mang vài thứ trong nhà đến nhà Tiêu Túc thui, về sau lại muốn ở đây ăn cơm, cho nên cô ấy đã chở luôn máy tính của mình tới, sau lại cảm thấy cái ghế trong nhà của Tiêu Túc quá là cứng, ngồi rất đau mông, thế là cô quyết định chuyển luôn cái ghế dựa của mình sang.

 

Lúc chuyển cái ghế, cô ấy lại phát hiện cái ghế của mình và cái bàn máy tính là một bộ, thế là cô ấy lại gọi người trực tiếp chuyển bàn máy tính cùng ghế dựa đến nhà của Tiêu Túc.

 

Cứ như vậy qua nửa ngày, Giang Tiểu Bạch lại cảm thấy trong căn phòng bây giờ không có sức sống, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô ấy, thế là cô ấy lại đem đồ trang trí, rèm cửa, tranh ảnh trong nhà mình chuyện sang nhà Tiêu Túc.

 

Mà mỗi lúc Tiêu Túc tan làm trở về nhà ăn cơm, luôn luôn phát hiện trong nhà mình xuất hiện một vài đồ vật không biết từ đầu chui ra.