Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1859



Chương 1859:

 

Hàn Thanh ngước mắt, nhìn thấy người đó chính là chủ nhân của tấm vé giường nằm lúc nãy, khi thấy anh nhìn qua, người đàn ông kia còn ra hiệu cố lên với anh.

 

Hàn Thanh hơi khựng lại, sau đó cảm nhận nhiệt độ của người trong ngực một chút, khỏe môi cong lên.

 

Đột nhiên cảm thấy tiền này tiêu rất đúng.

 

Tiểu Nhan bị anh kéo đi, khi muốn giãy dụa thì Hàn Thanh lại ôm cô càng chặt.

 

“Tốt, trước tiên đi đến khách sạn rồi tính tiếp, ở đây nhiều người hỗn tạp, lát nữa bị cướp cũng không tốt.”

 

“Anh thả tôi ra, tôi tự đi.”

 

“Nhiều người, anh ôm em đi.”

 

Sau đó Tiểu Nhan bị Hàn Thanh nửa ôm rời đi.

 

Sau khi đến khách sạn, Tiểu Nhan nhìn qua cái giường lớn màu trắng, mới phản ứng lại được.

 

Có phải mình quá dễ dãi rồi hay không? Rõ ràng đã quyết định chia tay với anh, không làm người thứ ba, vì sao vẫn ngây ngốc đi theo anh đến đây chứ?

 

Mình… thật sự bất chính như vậy sao?

 

Hàn Thanh đang sắp xếp lại va li, lấy quần áo rat reo lên tủ, Tiểu Nhan nhìn thấy anh lấy quần áo của mình treo lên, tim co thắt lại một chút.

 

“Anh cũng ở lại chỗ này?”

 

Hàn Thanh treo hết quần áo lên, từ một tiếng.

 

“Vậy tự tôi đi đặt một gian phòng khác.”

 

Kết quả Tiểu Nhan vừa đi đến cửa thì đã bị Hàn Thanh kéo về, một tay ép cô đến bên tường: “Anh không cảm thấy với quan hệ hiện tại của chúng ta cần đặt hai gian phòng.”

 

Tiểu Nhan cảm thấy mình không muốn nhấn mạnh chuyện chia tay thêm nữa, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn ở chung với anh, anh mau thả tôi ra.”

 

Hàn Thanh cũng không buồng ta, vấn siết chặt như cũ, giữ lấy tay của cô.

 

“Muốn tắm trước, hay là đi ngủ luôn?” Hàn Thanh lại làm như không có chuyện gì, bắt đầu hỏi.

 

“Cái gì tôi cũng không muối, tôi muốn xuống dưới đặt một gian phòng khác.

 

‘Không có CMND, em không đặt được.”

 

“Cái gì?” Tiểu Nhan đi tìm CMND của mình, lại phát hiện ví tiền và CMND của mình đều không thấy đâu.

 

“Không cần tìm, đều ở chỗ của anh, cho nên tiếp theo em chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chỗ nào cũng không được đi.

 

Cái gì? Anh lấy ví tiền và CMND của cô rồi? Còn bắt cô đừng đi đâu hết, phụ thuộc vào anh là được?

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan trực tiếp cười lạnh thành tiếng.

 

“Anh đây là muốn làm cái gì? Câm tù phạm nhân sao? Anh coi tôi là cái gì rồi?”

 

Cầm tù phạm nhân?

 

Hàn Thanh: “Sao em lại nghĩ như vậy chứ?”

 

“Vậy anh muốn tôi nghĩ như thế nào?” Tiểu Nhan đẩy anh, tức giận đến cực độ.

 

Cái gì mình cũng không biết, tự nhiên lại thành người thứ ba, bây giờ cô muốn chia tay, kết thúc đoạn duyên phận không tốt này, kết quả anh lại đến quấn quýt si mê không rõ.

 

Cô hoàn toàn không có bất cứ cơ hội lựa chọn nào. Sao trước kia cô lại không phát hiện ra Hàn Thanh cũng có lúc như thế chứ? Trong mắt của Tiểu Nhan, mọi chuyện sẽ như thế này. Sau khi nghe mình nói muốn chia tay, anh sẽ nhíu mày, mặc dù cảm thấy không quá vui vẻ, nhưng vẫn sẽ tiếp tục chăm chỉ làm việc, sau đó sẽ không để ý đến cô nữa mới đúng.

 

Đúng vậy.

 

Bởi vì bây giờ chỗ nào cô cũng không đi được, cửa lại bị Hàn Thanh canh giữ.

 

Cho dù đi ra được thì cô cũng không có tiền để thuê phòng, cho nên Tiểu Nhan dứt khoát ngồi bên giường, tức giận không nói chuyện.