Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2002



Chương 2002:

 

Hai người nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương. Hàn Minh Thư là chị em với Tiểu Nhan, cũng là em gái Hàn Thanh, vậy nên cô cũng đưa theo Đậu Nành, cùng lên xe cứu thương.

 

Phải có người ở lại hiện trường, người đó là Dạ Âu Thần. Trước khi đi, Hàn Minh Thư nói với anh: “Tiêu Túc cũng vào trong rồi, tới lúc ấy, anh nhớ quan tâm anh ấy”

 

“Được”

 

Dù sao trước kia Tiêu Túc vẫn luôn đi theo anh, đương nhiên Dạ Âu Thần sẽ không quên chuyện này.

 

Sau khi người đi, Giang Tiểu Bạch vẫn ở lại chờ. Bởi vì, vừa rồi, chính mắt cô nhìn thấy một người đàn ông ôm một cô gái lên xe cứu thương, có lẽ họ chính là cặp đôi của ngày hôm nay.

 

Vậy thì Tiêu Túc đâu?

 

Bọn họ cũng đã ra rồi, cậu ta cũng nên nhanh chóng ra ngoài rồi chứ?

 

Giang Tiểu Bạch lo lắng đứng dậy, sau đó đứng chờ ở chỗ cửa ra vào bị lính cứu hỏa ngăn lại, Dạ Âu Thần mím môi, lạnh mặt đứng đó.

 

Một lễ cưới đang yên đang lành đã bị trận hỏa hoản này làm rối loạn, sau khi biết được tình huống ở đây, Tống An đã sơ tán hết khách mời.

 

Mà lúc này, Giang Tiểu Bạch vấn đang lo lắng, chờ Tiêu Túc ra ngoài. Đại khái chờ thêm một lúc vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Tiêu Túc đâu, cô cắn môi dưới: “Bên trong vẫn còn có người, sao lại vẫn chưa đi ra?”

 

Cô vừa nói vừa muốn xông vào nhưng lập tức bị nhân viên công tác ngăn lại: “Các người buông tôi ra, bên trong còn có người chưa ra ngoài.”

 

Bên này, Giang Tiểu Bạch đang ra sức giằng co, Dạ Âu Thần đi lên phía trước, nói nhỏ với nhân viên công tác mấy câu, nhân viên công tác chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Giang Tiểu Bạch, nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi cũng rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng bây giờ không thể đi vào hiện trường được, chúng tôi sẽ cố gắng giải cứu người bên trong.”

 

Cố gắng giải cứu, nhưng Giang Tiểu Bạch không thể nhìn thấy tình huống bên trong, vậy nên chỉ có thể lo lắng suông, giận tới mức tự cắn môi dưới.

 

Đồ Tiêu Túc ngu ngốc, anh cho rằng bản thân là anh hùng sao? Ngọn lửa như vậy cũng phấn đấu quên mình mà xông vào trong, kết quả hay rồi, người ta cũng có đôi có cặp rời đi rồi, anh vẫn còn chưa ra, tình huống như thế mà vẫn còn muốn đi làm anh hùng sao?

 

Ngu ngốc ngu ngốc!

 

Trong lòng Giang Tiểu Bạch không ngừng măng Tiêu Túc nhưng cũng mong cậu ta nhanh chóng chạy ra.

 

Nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được xảy ra chuyện gì!

 

Hai tay Giang Tiểu Bạch tạo thành chữ thập, không ngừng cầu nguyện, cô không thể làm được gì, cũng không thể vào bên trong, vậy nên chỉ có thể cầu nguyện cho cậu ta bình an vô sự.

 

Tựa như đã chờ đợi một thế giới lâu như vậy, rốt cục Tiêu Túc cũng đã đi ra, nhưng là được cứu ra. Lúc được đưa ra ngoài, cậu ta vẫn còn chút ý thức, Giang Tiểu Bạch sải bước chạy tới.

 

“Tiêu Túc!”

 

Tiêu Túc nghe thấy tiếng hét, sau đó Giang Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt cậu ta. Cậu ta ra ngoài muộn, vì thế bị thương nghiêm trọng hơn nhiều so với hai người Hàn Thanh, trên người rất nhiều vết bỏng, tóc cũng bị cháy không ít, có thể nhìn thấy da thịt đỏ tươi ở những chỗ quần áo bị rách.

 

Chỉ nhìn lướt qua, Giang Tiểu Bạch đã không kìm được mà rơi nước mắt, sau đó cô trực tiếp quay sang, dùng sức mắng Tiêu Tức: “Tên khốn nhà anh, anh chạy vào như thế làm gì? Anh có biết lửa cháy rất lớn không? Anh cứ thế chạy vào, có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa, có từng nghĩ đến tôi không?”

 

Nghe thấy câu sau, Tiêu Túc ngẩn người, sau đó, mắt cậu ta hiện vẻ áy náy nhưng phần lớn lại là một cảm xúc khác.

 

Giang Tiểu Bạch đã phát hiện ra, môi cậu ta mấp máy, dường như muốn hỏi gì đó. Thật ra, không cần nghe, Giang Tiểu Bạch cũng biết cậu ta muốn hỏi chuyện gì. Chỉ là ngay lúc này, trong lòng cô không thoải mái, không muốn nói chuyện với cậu ta, vì thế cô vội quay đầu đi chỗ khác.

 

Cuối cùng, có lẽ do ánh mắt của Tiêu Túc quá dữ dội, cô bị cậu ta nhìn như vậy, không đành lòng, lại lân nữa quay đầu nhìn cậu ta, cắn chặt môi dưới rồi nói: “Cô ấy không sao, lúc cô ấy ra ngoài tôi đã nhìn thấy, cô ấy ở cùng chú rể, hai người đã được đưa tới bệnh viện rồi”

 

Vốn dĩ, Tiêu Túc vì Tiểu Nhan mà xông vào trong, nếu không chắc chắn Tiểu Nhan đã an toàn, cậu ta không thể nào nghỉ ngơi, vẫn phải duy trì tỉnh táo. Giang Tiểu Bạch hiểu rõ chuyện này nên lòng cô rất khó chịu, cô vốn không muốn nói ra, nhưng cô lại nghĩ, dù sao cũng không thể để Tiêu Túc bị thương đầy mình như vậy mà vẫn trăn trở chuyện này, vẫn nên để cậu ta nhanh chóng nghỉ ngơi, sau đó đưa đi cứu chữa.

 

Quả nhiên, sau khi nghe thấy những lời này, vẻ lo lắng trong mắt Tiêu Tức biến mất, cũng nhanh chóng mất ý thức, hôn mê bất tỉnh.

 

Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta được đưa lên xe cứu thương, run sợ một lát rồi cũng cùng lên xe với cậu ta.