Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2010



Chương 2010:

 

Nhưng bây giờ nghe nói anh đã lên xe cứu thương thì toàn thân của Hứa Yến Uyển đã rơi vào trạng thái hoảng sợ.

 

Sao lại có thể như thế này được, chuyện này sao có thể xảy ra được?

 

“Cô, cô đang làm cái gì vậy? Cô sao lại kéo cà vạt của tôi, hãy thả tôi ra mau lên”

 

“Nói mau đi, tình hình bọn họ thế nào rồi?”

 

Hứa Yến Uyển không chỉ không chịu buông tay, mà còn tiếp tục hỏi, biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt đều rất căng thẳng, lo lắng.

 

Người này tỏ ra bất lực: “Tôi cũng không biết mà cô ơi, tôi chỉ là một khách mời, chỉ để tham dự đám cưới, tôi chỉ biết rằng họ đã lên xe cứu thương, còn về sự việc sau này như thế nào, tôi cũng không có ở trên xe cứu thương, cô bảo tôi trả lời cô như thế nào?”

 

Nghê anh ta nói như thế, Hứa Yến Uyển cũng đã dần dần bình tĩnh lại rồi.

 

Cũng phải, anh ta nói đúng, anh ta cũng không đi theo lên xe cứu thương, tình huống về sau như thế nào anh ta làm sao biết được? Thôi Vậy, cô ta không nên ép buộc anh ta.

 

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển thả tay nắm trên cavat của anh ta và nói thầm: “Xin lỗi, tôi vừa rồi đã quá xúc động rồi, vậy anh có biết họ đi đến bệnh viện nào rồi không?”

 

“Yến Uyển”

 

Một giọng nói quen thuộc đến tai cô, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên, bắt gặp thân hình cao to của Lâm Hứa Chính vội vàng chạy về phía cô.

 

“Anh Hứa Chính”

 

Khi nhìn thấy Lâm Hứa Chính, Hứa Yến Uyển nhanh chóng tiến về phía anh ấy, câu đầu tiên chính là: “Hàn Thanh anh ấy thế nào rồi?”

 

“Tình huống cụ thể như thế nào, anh cũng không quá rõ ràng, nhưng anh biết là bệnh viện nào, bây giờ đang chuẩn bị qua đó, có muốn đi cùng với anh không?” Lâm Hứa Chính nhìn ánh mắt về phía Hứa Yến Uyển lắc lư chìa khóa xe trong tay, Hứa Yến Uyển nghĩ cũng không cần nghĩ liền đáp ứng: “Được”

 

“Vậy thì đi thôi”

 

Sau đó Lâm Hứa Chính dẫn cô ta đi lấy xe, ở trên đường đi lấy xe cũng không có nhiều người, xung quanh đều rất yên tĩnh, Lâm Hứa Chính đột nhiên đã mở miệng nói ra một câu: “Nghe nói hỏa hoạn lần này có chút kỳ lạ, là phát sinh trong phòng trang điểm của cô dâu, em nói xem có kỳ lạ hay không?”

 

Nghe nói, Hứa Yến Uyển vốn dĩ bước chân đang vội vàng nghe vậy bỗng chốc bị đình trệ, da đầu của cô ta có chút tê lại suy nghĩ về câu nói này của Lâm Hứa Chính.

 

Anh ta là đang thăm dò cô ta ư? Không thì làm thế nào lại có thể nói như vậy chứ?

 

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyến cắn môi dưới của mình trực tiếp nhìn vào mắt của Lâm Hứa Chính: “Anh Hứa Chính, anh đang nghi ngờ em ư?”

 

Nghe nói, Lâm Hứa Chính nở một nụ cười lãnh đạm: “Em căng thẳng làm gì? Anh chỉ đang nói về quá trình và tình huống này mà thôi, em sao mà có thể tự nhận việc này về mình rồi thế?”

 

“Bởi vì em thích Hàn Thanh” Hứa Yến Uyển không chút do dự mà nói: “Em và Tiểu Nhan là tình địch, anh nói với em rằng đám cháy là từ trong phòng trang điểm của cô ấy mà phát sinh, điều này không phải là đang chĩa vào em ư?”

 

“Ừm, theo những gì mà em nói, đích thực em là người có khả năng cao nhất để làm ra chuyện „ này.

 

Nếu như anh phủ nhận, Hứa Yến Uyển có thể cho rằng anh ta đang thử thăm dò cô, nhưng bây giờ anh ta lại nói thẳng ra như vậy, làm cho Hứa Yến Uyển bồng nhiền không còn lời nào để nói.

 

Một lúc lâu sau, khuôn mặt của Hứa Yến Uyển cắt không còn giọt máu.

 

“Anh Hứa Chính, anh nói như vậy rốt cuộc là có ý gì? Một khả năng sao? Không, em nên hỏi là, sao anh không hỏi là đám cháy này là do em đã đã làm ra đi? Anh Hứa Chính cũng coi như đã nhìn em lớn lên từ nhỏ, cho dù không phải là anh ruột của em, anh cũng nên coi em như em gái của mình mà đối đãi chứ? Bây giờ anh lại đang nghỉ ngờ em, à, nhưng mà cũng phải, nhưng trong tình huống này cũng thật khó để tin chuyện này không phải do em làm”

 

Nhưng mà không phải cô ta làm thì chính là không phải cô ta làm, dù sao thì cô ta cây ngay không sợ chết đứng.

 

Không muốn Lâm Hứa Chính nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy, vô ý mà nói một câu: “Anh không nói là do em làm, chỉ là trên lập trường đang phân tích về sự việc này thôi, Tiểu Nhan xảy ra chuyện, em dù gì cũng ở bên là đối lập, nếu việc này không phải em làm, vậy em thử nghĩ xem ai là người có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy?”

 

“Làm sao mà em biết ai có khả năng làm ra việc này chứ, em…