“Nhưng mà nhìn tình hình này, có khi nào Tiêu Túc nó sẽ đánh Tiểu Bạch không? Không được không được, tôi phải đi xem thế nào”
Lương Nha Hòa vẫn rất lo lắng, Đỗ Tiêu Vũ phải rất cố gắng mới có thể giữ được Lương Nha Hòa ở lại, sau đó thì thâm nói: “Chuyện giữa vợ chồng nó chúng ta đừng nên can thiệp, tôi thấy hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, muộn một chút rồi hãy về, tôi thấy Tiêu Túc không phải là loại người vũ phu hay ra tay đánh vợ, hơn nữa tình trạng của Tiểu Bạch bây giờ không phá vỡ rào cản của bản thân thì sẽ không tiếp nhận tình cảm của Tiêu Túc”
Đỗ Tiêu Vũ đưa ra quyết định rất dứt khoát, Lương Nha Hòa cuối cùng cũng bị suy nghĩ của bà thuyết phục, mau chóng thu dọn bàn ăn rồi rời đi.
Phía bên này, Tiêu Túc vốn dĩ không quan tâm nhiều đến thế, trực tiếp đưa cô về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Giang Tiểu Bạch cuối cùng cũng tìm được cơ hội nhảy xuống, sau đó nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Tiêu Túc, trong lòng cô có chút sợ hãi nhưng lại không thể không tỏ ra mạnh mẽ.
“Anh, anh định làm gì?”
Giang Tiểu Bạch đứng đó hất cằm lên liếc nhìn Tiêu Túc nói: “Tiêu Túc, anh đột nhiên phát điên thế này, anh có tin là tôi sẽ lập tức ly hôn với anh không?”
“Tin!” Tiêu Túc từng bước tiến gần về phía cô, ôm lấy vai cô, ánh mắt thâm trâm: “Em luôn muốn bỏ chồng bỏ con, em xem chuyện ly hôn là gì? Em coi cuộc hôn nhân với anh là gì?”
Câu bỏ chồng bỏ con nặng nề tới mức khiến đôi mi thanh tú của Giang Tiểu Bạch nhíu lại, nhưng cô không thể phản bác lại, bởi vì trước đây cô thực sự nghĩ như vậy.
Nghĩ đến điều này, cô bật cười một cách lạnh lùng: “Bỏ chồng bỏ con thì làm sao?
Trong lòng anh vốn dĩ không có tôi, lẽ nào anh muốn tôi nhẫn nhịn chịu đựng anh sao? Anh coi Giang Tiểu Bạch tôi là cái gì? Tôi chỉ là công cụ để lấp đầy sự trống trải mỗi khi anh cô đơn có đúng hay không?”
“Em đang nói gì thế?” Tiêu Túc cau mày: “Trong lòng anh không có em lúc nào?”
“Nếu trong lòng anh có tôi thì anh đã không chọn giúp đỡ cô ta mà lại bỏ rơi tôi.
Nói thật ra ngày hôm đó cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì liệu anh có hối hận không?”
Tiêu Túc dừng lại, hai tay bất giác buông xuống, nắm chặt lại.
“Trước đây tôi nghĩ rằng chỉ cần cho anh thời gian thì anh có thể quên đi cô ta, tôi có thể từ từ thay thế vị trí của cô ta trong lòng anh, nhưng những gì xảy ra ngày hôm đó khiến tôi hiểu rằng có những người, có những việc vốn dĩ không thể thay thế được, trước kia là do tôi quá ngây thơ, đắm chìm trong mộng tưởng của chính mình, bây giờ tôi không muốn tiếp tục u mê như vậy nữa, tôi muốn thoát ra có được không?”
Sau khi nói xong, Giang Tiểu Bạch vòng qua Tiêu Túc để đi ra ngoài, khi đi ngang qua Tiêu Túc liền bị anh ngăn lại, sau đó ôm cô vào lòng.
“Ai nói em không thể thay thế vị trí của cô ấy?”
Giang Tiểu Bạch sửng sốt, ngây người nhìn anh.
“Trong lòng anh từ lâu đã không còn hình bóng cô ấy nữa rồi!”
Dứt lời, Tiêu Túc cúi đầu hôn mãnh liệt.
“Ưm” Giang Tiểu Bạch vốn dĩ tưởng cậu ta sẽ tự mình giải thích, không ngờ cậu ta đột nhiên lại như vậy, nụ hôn của cậu ta vừa mãnh liệt vừa gấp gáp khiến răng chạm vào môi, đau đến nỗi khiến cô suýt khóc.
Tên khốn kiếp này!
Giang Tiểu Bạch đưa tay đẩy cậu ta ra, cô không muốn đón nhận nụ hôn thô lỗ giống như đang trút giận kia.
Sự phản kháng của Giang Tiểu Bạch khiến Tiêu Túc cảm thấy cô không thèm nghe những lời cậu ta nói, động tác cũng theo đó mà mãnh liệt hơn, cậu ta ép cô vào cạnh giá sách, nâng nhẹ cằm cô lên, dùng lưỡi từ từ cạy răng ra rồi sau đó tiến thẳng vào trong.
“Ưm ưm”
Hai người giằng co nhau khiến giá sách bị lay động, quyển sách trên cùng bỗng nhiên rơi xuống, Tiêu Túc theo bản năng vươn tay ra chặn lại.
Uỳnh!
Sau khi thoát khỏi vòng tay của cậu ta, Giang Tiểu Bạch giơ tay tát cậu †a một cái.
“Anh cút ngay ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữal”
Tiêu Túc bị cô tát vào mặt nhưng lại không nhúc nhích, mà chậm rãi nói: “Phải làm thế nào em mới có thể tin tưởng anh?”
“Tin tưởng anh thật lòng thích em?”.