Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2272: Chương 2272





“Xin lỗi nha Viên Viên, buổi tối tớ phải đi ôn bài nên có lẽ sẽ không đi được đâu; hay cậu cứ đi một mình đi? Cậu ăn hộ tớ là được.”
“Phải ôn bài sao?” Vẻ mặt Đường Viên Viên thất vọng: “Đã bao lâu rồi, sao cậu vẫn phải ôn bài chứ, cậu không thấy như thế rất mệt à?”
“Không mệt đâu, tớ muốn học thật giỏi để lấy học bổng.”
“Học bổng?” Đường Viên Viên suy nghĩ một lát, học bổng chính là tiền đó, vậy nên cô bé kéo Mạnh Khả Phi, nhỏ giọng nói: “Hay là không cân học bổng nữa, tớ bảo mẹ tớ cho tớ tiền, đến lúc đó tớ sẽ đưa tiền học bổng cho cậu.”
Lời này khiến cho sắc mặt của Mạnh Khả Phi trắng bệch, nhất thời nói không nên lời.

“Viên Viên, cậu..” ˆ “Được chứ? Như thế thì cậu cũng không phải vất vả ồn bài như vậy nữa, cậu xem tối muộn cậu mới đi ngủ, ban ngày lại phải dậy sớm như thế, vậy sẽ mệt đến chết đó.”
Mạnh Khả Phi biết rằng cô bé tốt bụng, cô bé làm bạn với mình nhiều năm như vậy, mình cũng chưa bao giờ bị cô bé coi thường, thậm chí còn đưa mình về nhà,;cho:mình mui quần áo đẹp, ngủ chung ở trên giường lớn, cùng nhau đi ngắm bình minh, còn giới thiệu anh trai của của cô bé cho mình quen biết.


Vì vậy Mạnh Khả Phi biết cô bé hoàn toàn không có chút ý nghĩ ích kỷ hay phòng bị gì đối với mình.

Lúc này mở miệng nói những này là hoàn toàn vì suy nghĩ cho mình.

Nhưng mặc dù như thế, lòng tự trọng của Mạnh Khả Phi vẫn rất khó chịu.

Mình cố gắng làm nhiều thứ như vậy, người khác lại có thể tùy tiện nói gì thì nói, hóa ra giữa con người với con người thật sự có sự bất công rất lớn.

“Không cần” Mạnh Khả Phi nhỏ giọng từ chối lời đề nghị của Đường Viên Viên, nụ cười mang theo một chút miễn cưỡng: “Tớ muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để nhận được học bổng”
“Nhưng mà…
“Viên Viên, đừng nói nữa.’ Mạnh Khả Phi nắm chặt tay của cô bé: “Tớ biết tâm tư của cậu, hơn nữa tớ cũng biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ thật sự không cần những thứ này: Thấy cô cứ khăng khăng, Đường Viên Viên đành phải thôi, ban đêm cũng không dám bảo cô đi ăn thịt nướng cùng nhau.

Ngược lại, Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ vừa nghe nói Đường Viên Viên muốn đi ra ngoài ăn thịt nướng đã vội vàng thay đồ, sau đó nói muốn cùng đi với cô bé.

Kết quả sau khi đến nơi, nhìn thấy chỉ có mỗi một mình Chung Sở Phong, Viên Nguyệt Hàn và Trương-Hiểu Lộ lập tức có hơi thất vọng, kéo Đường Viên Viên sang một bên, nhỏ giọng hỏi thăm cô bé: “Tại sao anh cậu lại không đến?”

“Anh tớ có việc bận nên mới không đến được nữa” Đương nhiên Đường Viên Viên sẽ không nói cho bọn họ biết lý do thật sự, chỉ có thể tùy tiện nói bừa, sau khi hai người nghe xong, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.

“Vậy tại sao cậu không nói sớm chứ?”
“Đúng vậy, tại sao cậu lại không nói sớm một chút cho tớ biết chứ?”
Đường Viên Viên có chút sửng sốt: “Đây là ý gì thế? Không phải các cậu ra đây để ăn thịt nướng sao?”
Không hiểu sao cô bé lại cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng là đến ăn thịt nướng, vì sao lại liên quan đến anh trai của mình?
Đường Viên Viên cảm giác như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, mà hai người kia cũng nhận rahi6F Hộ làmdô diều gì, chỉ có thể nhanh chóng nói ra những lời khắc phục: “Không phải vậy, chủ yếu chính là bọn tớ tưởng anh trai cậu:sẽ đến, nhưng anh ấy lại không đến, nên mới có cảm giác hơi hụt hãng, cậu hiểu không?”
“Cảm giác hụt hãng?” Đường Viên Viên hoàn toàn không hiểu: ‘Anh tớ không đến thì liên quan gì đến cảm giác hụ hãng?”
“Đương nhiên có liên quan rồi, không chỉ có anh trai cậu, chẳng hạn, nếu hôm nay không phải anh trai cậu mà là một người khác không đến thì bọn tớ cũng sẽ có cảm giác hụt hãng, cũng ví dụ như lúc đầu bọn tớ nói đi ăn thịt nướng, nhưng sau khi tới lại tạm thời phát hiện ra bụng vẫn còn hơi no, cậu có thể hiểu ý của tớ không?”
“Ồ ð” Đường Viên Viên cảm thấy mình đã hiểu, nhưng lại có vẻ không hiểu, nghiêng đầu thấp giọng Hỏi: “Vậy ý của các cậu là muốn gặp anh traitớ?” – Đột nhiên Đường Viên Viên nhớ tới lời Chung Sở Phong nói với mình lúc chiều, cậu ta nói có rất nhiều cô gái thích anh trai, mà hình như hai người trước mặt này cũng có chút như vậy.


Đường Viên Viên tương đối đơn giản cũng không nghĩ nhiều đã trực tiếp hỏi hai người bọn họ: “Có phải các cậu thích anh trai tớ không?”.

— TR ЦмtrцуeЛ.

vЛ —
Anh trai thực sự được yêu thích như vậy sao?
Ngay cả bạn học của mình cũng có suy nghĩ này với anh ấy?.