Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Đường Viên Viên có ở đây không?”
“Ai vậy?” Đường Viên Viên đứng dậy nhìn ra bên ngoài.
Một bạn học lạ đứng ở ngoài cửa ký túc xá, thấy cô bé ra ngoài liền nói: “Anh cậu đến tìm cậu, nhờ tớ gọi giúp cậu một tiếng, anh ấy đang đứng cổng trường đợi cậu đấy”
“Anh trai?”
Nghe nói anh trai đến tìm mình thì trong chớp mắt ánh mắt của Đường Viên Viên sáng ngời lên.
“Anh ấy đang ở ngay trước cổng trường phải không?”
“Ừ, anh ấy ở ngay cổng chính chờ cậu.
Anh ấy bảo cậu đừng vội, cứ từ từ mà ra ngoài thôi.”
“Được, cám ơn cậu nhiều”
“Không có gì.”
Lát sau Đường Viên Viên về tới trước giường của Mạnh Khả Phi nói với cô bé: “Khả Phi à, anh trai tớ đến đây.
Vừa hay bảo anh ấy dẫn cậu đi khám bác sĩ luôn.
Cậu không thể tiếp tục như vậy được nữa”
Mạnh Khả Phi nghe Đường Viên Viên nói định để anh trai của Viên Viên đưa cô bé đi khám bệnh thì khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Khả Phi bỗng nhiên hiện ra hai đám mây màu đỏ: “Không cần, không cần.
Tớ không đi đâu”
Toàn thân của Mạnh Khả Phi đều là vết thương, nếu đi khám thì bác sĩ phát hiện ra ngay.
Đến lúc đó hỏi đến thì cô bé biết trả lời như thế nào đây?
Nói hết sự thật sao? Nếu Mạnh Khả Phi nói ra rồi thì sau này công việc của mẹ của cô bé ở nhà máy dệt sẽ như thế nào đây? Mạnh Khả Phi không dám cược, căn bản không dám cược.
“Khả Phi, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Bây giờ tình trạng bệnh của cậu đã rất nghiêm trọng rồi.
Cậu ở đây chờ tớ, tớ sẽ đi tìm anh trai.
Tớ sẽ quay lại sau.”
Nói xong Đường Viên Viên cũng không chờ xem Mạnh Khả Phi có từ chối hay không mà cứ thế chạy một mạch ra khỏi kí ÚC xá.
Mạnh Khả Phi vì sốt ruột mà ng: nhưng bởi vì cô bé bật dậy quá nhanh nên tác động đến miệng vết thương.
Thậm chí vết thương ở chỗ bụng đau đớn vô cùng, đau đến mức mồ hôi của cô bé vã ra như tắm.
Cũng không biết có phải ngày hôm đó cô bé bị đá vào bụng quá đỗi độc ác hay không mà mấy ngày nay bụng vẫn đau âm ỉ, có nhiều lúc đau đến nỗi toàn thân vã cả mồ hôi lạnh, dường như không thể xoa bụng được mà chỉ muốn lăn lộn cho bớt đau.
Nhưng Mạnh Khả Phi không muốn đến bệnh viện cùng với họ nên chỉ cố nén đau đớn mà đứng dậy rồi mang giày và rời khỏi kí túc xá để trốn đến một chỗ khác.
Kết quả là còn chưa đi tới cửa thì một màu đen đã ập tới, tiếp đó là Mạnh Khả Phi té xỉu ngay trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Trước cổng trường.
Chung Sở Phong mang theo một túi đồ ăn vặt, một tay đút vào trong túi áo rồi đứng dựa vào tường.
Hôm nay nắng rất đẹp, tâm trạng của cậu cũng rất tốt.
Không biết cậu nghĩ đến sự việc gì mà khẽ nhếch miệng lên cười.
Được một lúc thì nghe có tiếng bước chân dồn dập chạy đến thì đoán ngay là Đường Viên Viên.
“Anh trai.”
Đường Viên Viên nhanh chóng chạy tới trước mặt Chung Sở Phong, kết quả chỉ nhìn thấy mỗi một mình cậu thì vẻ mặt hơi thất vọng: “Sao chỉ có một mình anh Sở Phong vậy?”
Không phải người kia nói là anh trai tìm cô bé sao?
Chung Sở Phong nhìn thấy rõ vẻ mặt thất vọng của Đường Viên Viên thì cảm giác như cậu vừa bị đâm một nhát dao vào tim vậy.
“Em đúng là khiến anh bị tổn thương đó em Viên à.
Anh trai của em rất bận nên chỉ có anh đến đây tìm em thôi”
Nói xong thì Chung Sở Phong cầm túi đồ ăn vặt đưa cho Đường Viên Viên.
“Xem này, anh trai Sở Phong đem cho em rất nhiều đồ ăn ngon đây”.