Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2296: Chương 2296





“Quên đi, đừng nghĩ nhiều, chăm chỉ học tập đi.”
Loại chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu hai người có duyên thì nhất định có thể ở bên nhau.

Nhưng nếu không có duyên thì dù có làm như thế nào thì ước chừng sau này cả hai cũng sẽ không đến được với nhau.

“Vâng ạ”
Câu hỏi của Đường Viên Viên vẫn chưa có câu trả lời, cô bé chỉ có thể trở về phòng, một mình năm trên bàn mà chán nản.

Cuối cùng, thật sự là khó hiểu, Đường Viên Viên chỉ có thể lấy bảng vẽ ra, đi tới ban công vẽ tranh để quên phiền não.

Vào đêm giao thừa, ngay sau bữa tối giao thừa, Đường Viên Viên đã nhận được tiền lì xì chuyển đến tài khoản Zalopay, còn có lời chúc mừng năm mới.

“Chúc mừng năm mới”
Năm nào cũng vậy, dù anh trai tôi đối xử với cô bé rất tốt nhưng lời chúc Tết mỗi năm chỉ vỏn vẹn bốn từ đơn giản, không hơn không kém.

Cái kiểu chúc mừng này năm nào cũng có, nhưng không biết sau này anh trai lấy vợ hay có bạn gái thì còn chúc mừng như thế không.


Nhưng Đường Viên Viên vẫn nhận tiền lì xì của cậu ấy, cuối cùng trả lại cho Uất Tri Diệc Thù một phong bao lì xì, những năm trước, lời chúc mừng năm mới của cô dành cho Uất Trì Diệc Thù đều là những lời chúc bình thường.

Năm nay Đường Viên Viên đổi một kiểu chúc khác.

“Chúc anh năm mới vui vẻ, em chúc anh trai sớm có bạn gái Sau khi phong bì đỏ được gửi đi, rất lâu sau cũng không có hồi âm, phong bì đỏ cũng không nhận được, Đường Viên Viên khế cắn môi dưới, anh trai sẽ không tức giận đúng không?
Nếu cô ấy gửi một tin nhắn như vậy, liệu anh trai có nghĩ răng cô ấy tọc mạch không?
Nhưng cô ấy không thu hồi được nữa, rối rắm một hồi, Đường Viên Viên lại gửi thêm một chiếc phong bì nhỏ màu đỏ qua, chuẩn bị viết những lời chúc khác.

“Cốc cốc.”
“Viên Viên, con làm gì bên trong vậy, anh trai con tới tìm con kìa”
Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, anh trai tới tìm mình sao?
Nguy rồi, không phải anh trai nhận được tin nhắn đó nên đã đặc biệt tới tìm cô chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên có chút luống cuống: “Con, con ra liền”
Sau đó cô gái nhỏ lao ra khỏi giường, mở tủ muốn thay quần áo.


Sau khi thay quần áo, cô bé đứng trước gương và phát hiện ra mình quả thực béo hơn một chút.

Không hiểu sao, cô bé lại nghĩ đến người chị tự nhận là bạn gái của anh trai đến tìm mình trước đây.

Cô bé nhớ rằng chị gái kia cũng gầy và cao giống anh trai của mình, mặc dù chị gái không cao bằng anh trai nhưng chị ấy khá mảnh mai, khuôn mặt trang điểm và trên người lại có mùi thơm.

Cô bé không biết người khác nghĩ gì, nhưng bản thân Đường Viên Viên cho rằng chị gái ấy thật sự rất ưu tú, nếu được như chị ấy thì tốt biết bao.

Sau đó, Đường Viên Viên tìm quần áo trong tủ cả nửa ngày, phát hiện quần áo của mình thật ấu trĩ, giống như là của trẻ con.

Sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng Đường Viên Viên cũng có chút chán nản nên không chọn nữa, cứ như vậy đi xuống lầu gặp Uất Trì Diệc Thù.

“Diệc Thù, năm mới rồi, cháu cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, thời gian trôi nhanh quá.”
Uất Trì Diệc Thù mím môi mỏng, cười nhạt nói: “Dạ”
“Đứa nhỏ Viên Viên này mới năm nào có chút xíu, bây giờ cũng đã mười bảy tuổi rồi.

Một năm nữa, đứa nhỏ này cũng sẽ thành niên”
Câu cuối cùng, thật ra bà Đường đang cố ý nhắc nhở Uất Trì Diệc Thù.

Con gái bà ấy không biết gì về tình cảm, nhưng chắc chắn Uất Trì Diệc Thù sẽ biết, dù sao thì đứa nhỏ này trưởng thành rất tốt, lại chững chạc bình tĩnh, có lẽ cũng hiểu được những điều bà ấy đang ám chỉ..