Nghe thế, trong nháy mắt gương mặt của Thẩm Cửu đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần.
Cái tên khốn nạn này! Rốt cuộc là đang giở trò gì đây?
“Không cần đâu, chúng ta ai đi đường nấy là được rồi.”
“Không.” Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần nhẹ mấp máy, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt của cô, giọng nói cường thế: “Hoặc là em đến đây đẩy tôi, hoặc là tôi đi đến đó ôm em.”
Thẩm Cửu: “…”
“Cho em ba giây để lựa chọn, em phải biết là không có chuyện nào mà Dạ Âu Thần tôi không thể làm được, tôi muốn ôm em, em có trốn cũng không thoát.” Ánh mắt của anh giống như là một con chó sói đang lăm le cô làm cho Thẩm Cửu có một loại ảo giác khó tránh khỏi tai kiếp.
“Anh!” Mặc dù là Thẩm Cửu tức giận đến không chịu được, nhưng mà cũng tin là Dạ Âu Thần quả thật không có chuyện nào mà anh không làm được.
Nhưng mà như vậy thì thế nào chứ? Cô vẫn không muốn đi đến đẩy anh, cô với anh còn đang ầm ĩ muốn ly hôn với nhau.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu quay người lại co chân chạy đi trước khi anh quay bánh xe lăn đi đến.
Cô suy nghĩ cho dù nói như thế nào thì mình cũng có hai cái chân, chắc là cũng không đến nỗi chạy không kịp bánh xe lăn của Dạ Âu Thần đâu nhỉ.
Nhưng mà cô đã đánh giá thấp thực lực của Dạ Âu Thần rồi, cô chạy rất nhanh, cho là mình có thể tránh thoát được móng vuốt của Dạ Âu Thần, trên lưng bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn chặn lại rồi bế ngang lên, sau đó cả người cô quay cuồng một trận.
Thẩm Cửu bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng, cô phản xạ có điều kiện đưa tay lên nắm lấy cổ áo của Dạ Âu Thần.
Bịch!
Cả người Thẩm Cửu ngã nhào vào trong ngực của Dạ Âu Thần, trong nháy mắt hô hấp bị khí tức thanh lãnh trong người anh chiếm hết.
“Không phải đã nói chỉ có hai lựa chọn rồi à, còn dám chạy?” Tiếng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần khiển trách một câu.
Thẩm Cửu vùng vẫy trong ngực anh: “Dạ Âu Thần, anh buông tôi ra! Tôi không cần anh ôm tôi trở về đâu, tôi cũng không muốn phải đẩy anh trở về, chúng ta cứ đường ai nấy đi không được à?”
“Không được.” Một tay của Dạ Âu Thần cố định cô trong ngực của mình, phòng ngừa cô cử động lung tung, một tay khác chuyển động bánh xe.
Nếu những động tác này mà đối với Thẩm Cửu có vẻ như là yêu cầu rất cao độ, nhưng mà Dạ Âu Thần lại có thể làm một cách thuần thật điêu luyện như thế, nhìn như không tốn chút sức lực nào.
Thẩm Cửu cũng cảm thấy sức lực của anh rất lớn, có đôi khi cô còn tưởng rằng sức lực của nam nữ cách xa nhau là chuyện bình thường, nhưng mà dù sao Dạ Âu Thần cũng là một người tàn tật, nhưng mà tất cả biểu hiện của anh đều không giống như là người tàn tật.
Bao gồm cả thể lực và dáng người của anh, còn có loại khí thế trên người anh.
Đều không giống như là một người tàn tật trong khoảng thời gian dài.
“Dạ Âu Thần, rốt cuộc là anh có hiểu rõ tình hình hay không vậy hả, chúng ta đang muốn ly hôn với nhau đó.
Thẩm Cửu tức giận đẩy ngực của anh ra, lớn tiếng hét lên.
Nghe thấy chữ ly hôn, sự lạnh lẽo trong đôi mắt của Dạ Âu Thần sâu thêm mấy phần, anh cong môi cười lạnh: “Tôi cũng đã nói cho em biết em sinh ra là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chết cũng là của Dạ Âu Thần tôi, một khi trò chơi bắt đầu chỉ cần tôi không kêu dừng thì chính em cũng không có tư cách nói kết thúc, cho nên em mãi mãi là người phụ nữ của tôi.”
“Ly hôn à?” Anh cúi đầu xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Căn bản không có khả năng.”
Nói xong, Dạ Âu Thần lại nhíu mày, nhớ ra cái gì đó: “Ngày hôm nay em đi đâu?”
Thẩm Cửu vùng vẫy hơn cả nửa ngày đều không thể giãy ra được, vẫn luôn bị anh ôm chặt, cô không còn sức lực để vùng vẫy nữa, cũng chỉ có thể tức giận nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?”
“Không muốn nói à? Cũng có thể, vậy tôi để Lang An đi điều tra một chút liền biết rồi.”
Nói xong, Dạ Âu Thần lại dừng lại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Lang An, kêu anh ta đi điều tra.
Thẩm Cửu trợn mắt há hốc mồm, đợi đến lúc anh cúp điện thoại rồi cô mới giận giữ nói: “Con người của anh sao lại bá đạo như vậy hả? Tôi lại không thể có một chút không gian riêng tư của mình có đúng không?”
“Có thể chứ, vậy thì chính miệng em nói cho tôi biết đi.” Dạ Âu Thần nắm cằm của cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Muốn không gian cũng được, nhưng tôi là chồng của em, em nói cho tôi biết em đã đi đâu.”
“Tôi không nói cho anh nghe đâu. Dạ Âu Thần, tôi chỉ muốn ly hôn với anh thôi.”
“Tôi cũng đã nói là không thể nào.” Tay đang nắm cằm cô của Dạ Âu Thần tăng thêm chút sức lực: “Đừng uổng phí sức lực nữa, em đã được xác định chỉ có thể là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi.”
Trong lòng của Thẩm Cửu tức giận không nói nên lời, nếu như anh không dây dưa với Hàn Mai Linh không rõ, anh nói ra những lời này… Có thể sẽ làm cô mặt đỏ tim rung.
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy nữa, sau khi cô biết chuyện giữa anh và Hàn Mai Linh, bây giờ anh lại ôm cô, đụng chạm cô, tâm trạng của Thẩm Cửu không giống như vậy, cô rất kháng cự lại anh.
Nhưng mà cô lại không làm gì được anh, cuối cùng cũng chỉ có thể bị anh mang về nhà họ Dạ, trở về trong phòng.
Trong căn phòng vẫn còn có rất nhiều thứ chất thành đống, Dạ Âu Thần nhìn thấy căn phòng vốn dĩ rất đơn điệu bởi vì có thêm đồ vật mà trông rất có sức sống, trái tim lạnh lẽo đã từ từ mềm mại, anh nhịn không được mà nắm chặt tay của Thẩm Cửu.
“Những món đồ tặng cho em, em có thích không?”
Thẩm Cửu đối với những thứ đó cô căn bản cũng không có hứng thú, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn một cái, thậm chí trong lòng của cô còn cảm thấy Dạ Âu Thần mua những món đồ này cho cô chính là đang muốn ngăn chặn miệng của cô để cô không nói nhiều lời.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn về phía Dạ Âu Thần mà không nói lời nào.
Trong đôi mắt của cô hoàn toàn lạnh lẽo không có bất kỳ sự ấm áp nào, trong lòng của Dạ Âu Thần lộp bộp, một lát sau anh khẽ mở đôi môi mỏng ra: “Không thích à? Vậy em thích cái gì? Nói cho tôi biết đi.”
Thẩm Cửu vẫn không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm vào anh như cũ.
Dạ Âu Thần suy tư một lát, giọng nói mềm mại hơn mấy phần: “Quần áo và đồ trang sức đều không thích, vậy em thích socola hay hoa tươi?”
Chiều nay Lang An đã nói với anh chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ không từ chối được sức quyến rũ của hoa tươi và sôcôla, còn có nhà, xe và thẻ ngân hàng.
“Xời.” Thẩm Cửu nhịn không được mà chế giễu một tiếng: “Hoa tươi, sôcôla?”
“Cũng không thích?” Dạ Âu Thần nhăn mày, cách làm của Lang An không đáng tin cậy gì hết, không phải là anh ta đã nói bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ không cưỡng lại được à.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần lại nói: “Vậy mua nhà và xe cho em nha, cho em một thẻ ngân hàng quẹt vô giới hạn?”
Thẩm Cửu: “…”
“Dạ Âu Thần, nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc trước tôi vừa mới đến nhà họ Dạ thì anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ ham mê đồ vật quý giá, bây giờ anh lại chắp tay đưa những thứ này cho tôi, anh có cảm thấy buồn cười không?”
Nghe nói như vậy, lông mày của Dạ Âu Thần càng nhăn chặt hơn, đôi môi mỏng vẫn luôn mím lại thật chặt.
“Hay là nói trong lòng của anh cảm thấy tôi chính là loại phụ nữ này, cho nên anh chỉ cần làm những chuyện này để đuổi tôi đi là được rồi, hơn nữa tôi cần phải cảm động đến rơi nước mắt dưới lòng từ bi của anh?”
Đây là logic gì vậy? Dạ Âu Thần không hiểu mạch não của cô di chuyển như thế nào, anh không vui nhìn cô.
“Người phụ nữ ngốc nghếch này, chẳng lẽ em nhìn không ra tôi đang dỗ em vui vẻ à?”
“…” thân thể của Thẩm Cửu run lên một cái, không khỏi nhìn về phía ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Trong nháy mắt đó giống như là tất cả các vì sao trên bầu trời đều hội tụ trong đáy mắt của anh, sáng tỏ một mảng, sáng chiếu như ngân hà.
Nghe lời nói tâm tình rung động biết bao nhiêu.
Nếu như không phải biết là anh có tâm tư trái ôm phải ấp, có lẽ là Thẩm Cửu cũng sẽ bị anh làm cho cảm động.
Vậy là Thẩm Cửu mỉm cười nói khẽ: “Dạ Âu Thần, anh chỉ là muốn lấy những thứ này ra để ngăn chặn miệng của tôi, đáng tiếc là tôi không phải loại con gái giống như trong tưởng tượng của anh, tôi có muốn tiền đó, nhưng mà cũng không phải quan trọng như vậy, những cái đó đều là vật ngoài thân.”
“Vậy em muốn cái gì?” Rốt cuộc sắc mặt của Dạ Âu Thần cũng đã trở nên nghiêm túc, anh ý thức được tất cả những chuyện ngày hôm nay anh làm ra có lẽ đều chỉ là bọt nước.