Nhưng anh ta không cách nào dựa vào cái vết bớt đó để tìm được cô, anh ta có sự uỷ thác của mẹ.
Nguyện vọng của mẹ trước khi chết chính là tìm được người em gái này.
Sau này anh ta tìm được rồi, còn đưa Hàn Mai Linh đến trước mộ của mẹ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mãi đến khi gặp Thẩm Cửu, anh mới biết là chỗ nào không đúng.
Có thể mới bắt đầu đã tìm sai người, Hàn Mai Linh vốn không phải là em gái mà anh ta tìm, người anh ta cần tìm là người trước mắt này đây.
Thẩm Cửu----
Tuy bây giờ vẫn chưa có đủ chứng cứ để xác định, tuy tất cả tư liệu điều tra đều không có bất kỳ tiến triển gì, nhưng trong lòng anh ta lại nhận định người trước mắt này chính là em gái mà anh ta luôn tìm, giống như là bị điên rồi vậy.
Có lúc anh nghĩ, bản thân mình có phải đã điên rồi không, rõ ràng chỉ gặp cô một lần, vậy mà lại bắt đầu bảo Tô Cửu đi điều tra tư liệu về cô, nhìn chằm chằm vào cô giống như một tên biến thái.
Chỉ bởi vì cảm giác mà cô cho mình giống như người đó.
Nhưng cho dù có điên, Hàn Đông lúc này vẫn không muốn thừa nhận, anh ta cảm thấy mình chỉ là muốn hoàn thành chuyện mà mẹ giao cho mình, cũng là tâm bệnh từ nhỏ đến lớn của anh ta.
Anh ta luôn sống trong cuộc sống tìm em gái.
Hơn hai mươi mấy năm nay, cho dù là sau khi tìm được Hàn Mai Linh rồi, anh ta cảm thấy trái tim mình vẫn chưa chân chính thả lỏng được.
Loading...
Tuy tất cả thông tin đều đúng, nhưng cảm giác lại không đúng.
“Bỏ đi, không có gì đâu.” Hàn Đông mím đôi môi mỏng, cuối cùng cũng không có hỏi ra.
Lỡ như hỏi rồi làm cô sợ chạy mất thì làm sao? Lại nếu như đánh rắn động cỏ, đến lúc đó làm kinh động đến Mai Linh.
Thẩm Cửu sững sờ, cô không phải là không nhìn ra được thần sắc xoắn xuýt của Hàn Đông, còn có nỗi đau khổ khắc sâu trong đôi mắt đó, cảm xúc mà cả người anh lan toả ra đặc biệt xoắn xuýt, cô ngồi ở đây cũng có thể cảm nhận được.
Vốn dĩ cô tưởng anh sẽ hỏi, không ngờ anh ta lại đè nén lại.
Trong lòng Thẩm Cửu tò mò đến chết đi được, rốt cuộc là câu hỏi thế nào mà lại khiến anh ta khó mở lời như vậy? Lúc này lòng hiếu kỳ của Thẩm Cửu đã hoàn toàn bị anh ta khơi dậy rồi, chỉ có thể tiếp lời: “Ngài Hàn, có cái gì…không tiện sao?”
Nghe vậy, đôi con ngươi của Hàn Đông rơi trên mặt của cô, nhìn vào khuôn mặt cô, sau đó cười khổ: “Không có gì, chuyện này…hay là để sau này rồi nói.”
Thẩm Cửu: “…”
Xem ra hôm nay cô không có được đáp án rồi.
Thẩm Cửu cũng không có nghĩ nhiều, chỉ có thể gật gật đầu: “Vậy được.”
Món ăn dần dần được bưng lên, nhưng Hàn Đông không có muốn ăn, chỉ nhấc tay lên xem đồng hồ đeo tay một cái, sau đó nói: “Trong công ty tôi còn có chuyện phải xử lý…”
Thẩm Cửu vội vàng nói: “Vậy ngài Hàn đi trước đi, tôi còn muốn ở lại ăn chút đồ ăn.”
“Được.”
Hàn Đông đứng dậy, sau khi gật đầu với Thẩm Cửu thì đi đến quầy thanh toán, sau đó mới rời khỏi nhà hàng.
Anh vừa rời khỏi, Chu Vân và chú Kim liền nhanh chóng đi tới bên cạnh cô.
“Mợ chủ, cái anh Hàn đó hỏi vấn đề gì vậy? Thần thần bí bí, vậy mà còn không cho bọn tôi nghe nữa, hơn nữa tôi nhìn thấy bộ dạng lúc anh ta rời đi hình như rất xoắn xuýt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Vân giống như một bé con tò mò vậy, hỏi đông hỏi tây, Thẩm Cửu thấy bộ dạng của cô ta lúc ở trong biệt thự rõ ràng rất chững chạc, sao vừa ra ngoài lại giống như một bé con tò mò thế?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ cười một cái: “Thực ra anh ta không có nói gì cả.”
“Không có nói gì?” Chu Vân trừng to đôi mắt: “Sao có thể? Hồi nãy tôi rõ ràng nhìn thấy anh ta nói chuyện với mợ chủ rất nhiều mà, có phải vì quá riêng tư nên mợ chủ không muốn nói với tôi không?”
Chú Kim: “…Chu Vân!”
Chu Vân phản ứng lại, đứng thẳng người dậy không nói gì nữa.
Thẩm Cửu lại nhẹ giọng nói: “Không phải như hai người nghĩ đâu, anh ta đích thực là có vấn đề muốn hỏi tôi, chỉ là…đại khái là bản thân anh ta vẫn chưa suy nghĩ xong, nên cuối cùng anh ta không có hỏi gì cả. Hôm nay chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, đồ ăn của nhà hàng này trông có vẻ cũng không tệ, hai người ngồi xuống cùng ăn đi.”
Sắc mặt Chu Vân và chú Kim chợt thay đổi: “Làm gì có đạo lý người làm và chủ nhân cùng ngồi bàn ăn chứ.”
“Làm gì có phân chia chủ tớ nhiều vậy chứ? Hai người đều đối với tôi rất tốt, càng huống hồ một mình tôi cũng ăn không hết được, Chu Vân, mau kêu chú Kim ngồi xuống đi.”
Thẩm Cửu thực ra cũng quá là hiền lành rồi, hai người cuối cùng cũng đã bị cô thuyết phục thành công, sau đó ngồi xuống cùng hưởng mỹ thực với cô.
Trên đường về, Chu Vân đột nhiên ôm lấy cánh tay của Thẩm Cửu: “Mợ chủ thật đúng là người tốt nhất mà tôi gặp qua đó, mợ yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không tiết lộ một chữ với cậu Dạ đâu.”
Thẩm Cửu: “…”
Nà ní, Chu Vân thật sự là một tên ăn hàng sao? Con nhỏ này hoàn toàn là bộ dạng bị đồ ăn mua chuộc rồi.
“Chuyện hôm nay không phải chuyện lớn gì, tôi và Hàn Đông cũng hoàn toàn như hai người nhìn thấy đó, không có mối quan hệ gì đặc biệt.”
“Ừm ừm!” Chu Vân dùng sức gật đầu: “Mợ chủ yên tâm, Chu Vân và chú Kim đều nhìn thấy mà, cái người Hàn Đông đó đối với mợ cũng không có tâm tư gì khác, chắc là một chính nhân quân tử.”
“Chỉ có điều…hình như anh ta có một loại tình cảm đặc biệt nào đó với mợ, nhưng….tôi không phân biệt được là cái gì nữa…”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu trầm mặc, không ngờ Chu Vân lần đầu tiên gặp Hàn Đông mà cũng có cảm xúc như vậy, cô luôn tưởng chỉ có mình nghĩ như vậy thôi, nhưng bởi vì đó là suy nghĩ cá nhân của cô, cô chưa hề dám nói cái gì, sợ người khác nói cô nghĩ nhiều rồi.
Cái loại tình cảm đặc biệt đó Thẩm Cửu cũng cảm nhận được.
Giống như là sự quan tâm đến từ đàn anh vậy.
Cho nên sau này cô có nói với mình, chắc là bởi vì cô và Mai Linh là chị em tốt, mà Hàn Đông lại là anh trai của Mai Linh, cho nên cô mới có loại cảm giác này.
Mai Linh….
Hễ nghĩ đến cô ta, đôi con ngươi của Thẩm Cửu lại trầm xuống.
Bên của cô ta, là vấn đề a.
Không biết khi nào mới có thể giải quyết, Dạ Âu Thần nói cho cô tin tức, đến bây giờ cũng vẫn chưa cho cô.
Tối hôm đó, Dạ Âu Thần lại lần nữa ôm Thẩm Cửu ngủ.
Trong bóng tối, hơi thở của Thẩm Cửu vốn không có đều, lồng ngực của người đằng sau cũng nhấp nhô không đều: “Sao thế? Chưa ngủ nữa?”
Thẩm Cửu chớp chớp mắt trong bóng tối, đột nhiên quay người lại sà vào lòng của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần bị cô ôm, con người mềm mại nép trong lòng của anh, khiến anh nhịn không được mà cong khoé môi lên, đôi môi mỏng rơi trên đỉnh đầu của cô: “Mất ngủ rồi?”
“Ừm…” Thẩm Cửu mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng.
Dạ Âu Thần im lặng một hồi, đột nhiên vươn bàn tay lớn đến trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trầm thấp như chầm chậm kéo cây đàn Cello, khàn khàn quyến rũ.
“Nếu đã không ngủ được, vậy…chúng ta làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa đi?”
Con người đang nép trong vòng tay anh im lặng một hồi, đột nhiên vươn tay dùng sức đấm vào ngực anh, Dạ Âu Thần mỉm cười ăn trọn cú đấm này, rồi lại nhân cơ hội ôm chặt cô thêm vài phần: “Nói vậy thôi mà, sao em lại thẹn quá hoá giận rồi?”
“Không cho anh suy nghĩ lung tung!” Thẩm Cửu gằn giọng nói.
“Nghĩ cũng không được sao?”
“Không được!”
“Thật bá đạo.” Dạ Âu Thần nhịn không được mà cười, nhưng anh thích…