Mặc dù bảo rằng cô lười, thế nhưng cô cũng cần phải nuôi gia đình chứ.
Tiểu Nhan cũng dựa vào cô để ăn cơm đây này, với lại cô muốn tạo điều kiện cuộc sống tốt nhất cho Bé Đậu Nành, bởi thế nên cô mới cố gắng làm việc. Lúc lười biếng đều là lúc không có áp lực.
Bởi thế nên cô mới nhận công việc này.
“Sau đó thì sao?” Hàn Minh Thư hỏi khẽ.
“Rồi sau đó à, tớ đợi cô ta quay phim, sau khi cô ta quay phim xong, lúc tớ định lấy số đo cho cô ta thì cậu biết cô ta nói thế nào không? Không ngờ cô ta lại nói mình mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, thế là bèn ném tớ sang một bên”
Hàn Minh Thư: “..”
Tiểu Nhan kể khổ: “Nếu mỗi thế thì thôi đi, đợi cô ta nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, lúc tớ đo cho cô ta thì cô ta lại bảo tớ làm cô ta đau! Nói tớ không chuyên nghiệp, bây giờ không cho tớ đến gần cô †a nữa”
Hàn Minh Thư vươn tay xoa mày:”Bởi thế?”
“Cô ta kêu cậu đích thân đến, nói là đơn hàng này là cậu nhận làm, chắc chắn cậu phải đích thân đến đo cho cô ta. Cô ta tưởng mình là ai kia chứ, là hoa đán đang nổi tiếng thì ghê gớm lắm à?
Chẳng qua tớ chỉ đến trễ có một phút đồng hồ thôi à, chỉ một phút đồng hồ mà thôi! Tớ xin lỗi cô ta cả lúc lâu, xin lỗi liên tục luôn rồi, không ngờ cô ta lại còn không ngó ngàng gì, tớ tức chết đi được, Hàn Minh Thư, tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ thật sự phải đối đầu với cô ta, cô ta muốn cậu đích thân đến lấy số đo cho mình, sao cô ta không nghĩ xem mình có đủ tư cách hay không?”
Hàn Minh Thư nói một cách hờ hững: “Nhưng cậu gọi điện thoại cho tớ, chẳng phải là kêu tớ đích thân sang đo cho cô ta sao?”
“Má, tớ không có ý này, tại tớ tức quá, ở đây không có ai cho tớ xả giận cả cậu biết không? Cậu đừng đến nhé! Hôm nay tớ phải đối đầu với cô ta cho đến cùng”
Loading...
Nói đến đây, Hàn Minh Thư không khỏi thấp giọng cười. cô nói khẽ: “Nói đi nói lại một hồi thì cậu vẫn muốn tớ đi”
“Minh Thư!”
“Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho tớ đi, sau khi đưa Bé Đậu Nành về nhà thì tớ sẽ đi tìm cậu”
“Cũng được, tớ sẽ gửi địa chỉ của cô ta cho cậu, Minh Thư tốt, cậu mau đến cứu tớ đi, tớ sắp điên rồi”
Ban nãy còn nói sẽ đối đầu với Triệu Ý Như cho đến chết, thế mà bây giờ lại lập tức thay đổi thái độ, hơn nữa còn thay đổi nhanh lẹ như thế.
Hàn Minh Thư: “..”
Sau khi cúp máy, Hàn Minh Thư cất điện thoại, vưa định cúi đầu giải thích với Bé Đậu Nành thì thằng bé đã chủ động nói: “Mẹ ơi, có phải dì Tiểu Nhan gặp chuyện phiền phức gì rồi không, mẹ mau đi giúp dì ấy đi, con ở nhà một mình cũng được mà”
Mặc dù Bé Đậu Nành vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng thằng bé lại rất hiểu chuyện, có lẽ bởi vì sống trong gia đình đơn thân, mặc dù Bé Đậu Nành hiểu chuyện như thế, nhưng Hàn Minh Thư lại càng thương xót thằng bé hơn.
Cô duỗi tay xoa đầu Bé Đậu Nành: “Bé Đậu Nành ngoan quá, mẹ đi giúp dì Tiểu Nhan, lát nữa sẽ dẫn dì ấy về nhà mình làm cá kho cho con ăn”
Vừa nghe nhắc đến cá kho, đôi mắt Bé Đậu Nành lập tức sáng bừng, thằng bé gật đầu liên tục: “Dạ mẹt”
Tài xế nhanh chóng nhận tiền, sau khi đưa hai mẹ con bọn họ về đến chung cư còn giúp đỡ xách đồ đến trước cửa, anh ta hết sức lịch sự, không đi vào nhà, bởi vì Hàn Minh Thư phải đi tìm Tiểu Nhan, bởi thế chỉ còn kêu anh ta chờ mình dưới lầu năm phút.
Tài xế thoải mái đồng ý, anh ta đi thang máy xuống lầu.
Rồi sau đó, Hàn Minh Thư dồn sức cùng Bé Đậu Nành xách đồ vào nhà, đặt vào trong tủ lạnh, đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa xong thì cô mới nói: “Mẹ đi trước đây, thời gian đi thời gian về, cộng với thời gian làm việc, có lẽ đến chiều mẹ về tới nhà. Bé Đậu Nành đói bụng thì ăn bánh bao lót dạ trước đi nhé?”
Bé Đậu Nành gật gật đầu: “Dạ, con biết rồi”
Lúc Hàn Minh Thư đi ra ngoài, đi được một lúc cô mới chợt không nỡ để con ở nhà một mình: “Bé Đậu Nành, hay là…con đi cùng với mẹ đi? Đợi chừng nào làm việc xong thì dì Tiểu Nhan và mẹ dẫn con ra ngoài ăn?”
“Không cần đâu ạ, dẫn con theo thì phiền lắm, mẹ đi giúp dì Tiểu Nhan đi, Bé Đậu Nành có thể tự mình giải quyết vấn đề cơm trưa!”
Sau khi nói dứt lời, Bé Đậu Nành thơm lên má Hàn Minh Thư, rồi sau đó, thằng bé khoát tay, ra hiệu cô mau đi đi.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ, chỉ đành một mình bỏ đi.
Rất nhiều lúc, cô muốn ở bên cạnh con nhiều hơn.
Dù gì thằng bé cũng không có ba, cũng không thể khiến Bé Đậu Nành khuyết thiếu tình thương của mẹ.
Nhưng mà…Rất nhiều chuyện không thể làm ngược lại được.
Cô muốn xây dựng chất lượng cuộc sống cao cho Bé Đậu Nành, thế thì cô phải cố gắng làm việc, một khi cô tập trung làm việc thì nhiều lúc còn lạnh nhạt Bé Đậu Nành.
May mà…May mà mấy năm nay có Tiểu Nhan ở bên cạnh thằng bé, sự quan tâm mà Tiểu Nhan thay cô dành cho thằng bé quá nhiều quá nhiều.
Bé Đậu Nành, chờ mẹ nhé, mẹ sẽ về nhanh thôi.
Hàn Minh Thư lên xe, sau khi nói địa chỉ cho tài xế, tài xế quay đầu xe rời khỏi khu chung cư Nhụy Hinh.
Sau khi lái xe một lúc, chú tài xế lại nhiệt tình nói chuyện với cô.
“Tiểu Đậu Đinh ban nấy là con trai của cô à? Xinh trai thật, tôi lái xe lâu như vậy rồi mà chưa nhìn thấy đứa bé nào đáng yêu như vậy”
Nghe ông ấy khen Bé Đậu Nành, Hàn Minh Thư nở nụ cười xuất phát từ tân đáy lòng, cô gật gật đầu.
“Ừm, là con trai tôi”
“Gen tốt thật, hơn nữa lại còn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà…Sao cô lại nuôi con một mình thế?”
Nghe thấy thế, Hàn Minh Thư cúi đầu, để hàng lông mi dài che khấu cảm xúc trong đôi mắt của mình, cô nói khe khẽ: “Ba của thằng bé đi công tác, tối mới về”
Không phải tất cả mọi người đều là người xấu, thế nhưng một người phụ nữ như cô phải cảnh giác mới được. Mới có duyên gặp nhau một lần mà tài xế này đã hỏi cô mấy chuyện này, cô phải đề phòng một chút.
“Hóa ra là thế, vậy thì tốt lắm” Chú tài xế bật cười ha hả, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Tốc độ chạy cũng được, bọn họ nhanh chóng đến nơi.
“Tôi từng chở không ít người đến đây, đều là diễn viên nhỏ hay minh tinh gì đấy, nhưung mà…
Nhìn cách ăn mặc của cô thì chắc không phải đến đây đóng phim đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, không phải tôi đến đây để đóng phim, tôi đến tìm người” Hàn Minh Thư gật đầu với ông ấy, sau khi trả tiền xe bèn đi xuống.
Sau khi xuống xe, Hàn Minh Thư bèn gửi tin nhắn cho tiểu Nhan biết mình đã đến rồi, kêu cô ấy xuống đón mình.
Tiểu Nhan kêu cô đợi một lát, rồi hai phút sau đã xuất hiện trước mặt cô.
“Minh Thư, bên này nè!”
Hàn Minh Thư ngoảnh đầu nhìn cô ấy, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nhan đứng ở ngoài cửa, cô cất điện thoại sải chân đi về phía cô ấy.
Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Minh Thư mà cảm thấy như mình đã nhìn thấy đấng cứu thế, cô ấy kích động đến nỗi chực khóc.
Sau khi cô đi đến bên cạnh Tiểu Nhan, thậm chí cô ấy còn giang tay muốn ôm chầm lấy cô.
“Minh Thư! Tốt quá, rốt cuộc cậu cũng đến rồi! Cậu mà còn không đến thì tớ sẽ bị con ả ác ôn đấy dày vò đến chết mất, nắng thế này mà cô ta bắt tớ đợi ở bên ngoài”
Lúc được cô ấy ôm, Hàn Minh Thư nhìn thấy mồ hôi lấm tấm sau vành tai của Tiểu Nhan, còn có lưng áo đã ướt đẫm.
Đôi mắt cô hơi tối đi, Hàn Minh Thư mím môi, cô nói với giọng lạnh lùng: “Đánh nhanh thắng nhanh, đưa tớ đi đi”