Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 486



CHƯƠNG 486: SỢ ĐẦU ÓC CÔ KHÔNG TỈNH TÁO

“Không sao” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Người bị thương không phải tôi.

Nghe xong, Nhậm Hoa trợn to mắt hơi nghi ngờ: “Tôi nghe Tiểu Nhan nói cô không bị thương, nhưng lại nghe nói Lâm Ân Ân kia tạt axit. Người phụ nữ này thực sự đáng sợ, loại người này nhất định không bao giờ được trở thành khách hàng của chúng ta”

“Khách hàng?” Hàn Minh Thư khẽ nhắc lại hai chữ này, sau đó cười nhạt một tiếng: “Không sai, sau này cho dù cô ta có muốn làm khách hàng của chúng ta thì có lẽ cũng không có cơ hội.”

Lần này cô ta dùng axit để hại người khác, mặc dù không làm cô bị thương nhưng lại làm Dạ Âu Thần bị thương.

Dựa theo tính cách của Dạ Âu Thần sao có thể bỏ qua cho cô ta chứ? Hơn nữa, cho dù Dạ Âu Thần không làm gì cô ta thì Hàn Minh Thư cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Vừa nghĩ tới sau lưng Dạ Âu Thần bị thương thành bộ dạng như ma quỷ, trong lòng cô lại có thêm một ngọn lửa không tên.

*Ý của cô là gì? Cô nghĩ ra biện pháp gì à?”

“Cô ta cố ý đả thương người khác thì sẽ có người thăm hỏi cô ta, không cần tôi ra tay cũng sẽ có người thay tôi trừng trị cô ta” Hàn Minh Thư nói xong, đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau, cô đành phải đưa tay lên day mạnh vào thái dương của mình.

Nhậm Hoa thấy thế, khẽ nói: “Có phải đêm qua cô không ngủ được đúng không? Tôi có dầu gió đây này, cô xoa một chút lên trán sẽ cảm thấy khá hơn đấy: Nói xong, Nhậm Hoa mở túi xách của mình, lấy ra một chai dầu gió đưa cho Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư nhìn chai dầu gió một chút, đôi mi thanh tú vô thức nhíu lại.

Cô… Không thích cái mùi dầu gió này lắm.

Cho nên cô cũng không đưa tay ra nhận mà chỉ cười với Nhậm Hoa: “Cảm ơn cô, tôi không sao, lát nữa sẽ tốt ngay thôi.”

Nhậm Hoa nhìn cô chằm chằm đánh giá một hồi, lát sau mới hỏi: “Có phải cô không thích mùi dầu gió đúng không? Cô yên tâm, trước kia tôi cũng không thích nhưng cái này thật sự rất có tác dụng, để tôi xoa giúp cô.” Nói xong cô ta nhanh chóng mở nắp chai dầu ra, đổ một ít ra tay rồi bôi lên hai thái dương của Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư không thích hành động như vậy lắm bởi vì cô và Nhậm Hoa cũng không thân thiết đến mức đó, thế mà cô ta lại…

Tuy Hàn Minh Thư không thích nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, cô biết Nhậm Hoa chỉ là tốt bụng quan tâm đến cô, nếu như bây giờ cô để lộ ra một chút cảm giác khó chịu thì người ta sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Lúc Nhậm Hoa rút tay về, cô ta còn nhìn cô cười một tiếng: “Cô thử một chút đi, một lát nữa là tốt ngay thôi.”

Hàn Minh Thư cũng mỉm cười với cô ta: “Cảm ơn.”

Nhậm Hoa hơi ngượng ngùng quay mặt đi, nghĩ đến cái gì đó lại tỏ ra tự hào nói: “Tôi, không phải tôi quan tâm đến cô đâu, tôi chỉ là… Chỉ là sợ đầu óc của cô không tỉnh táo sẽ không làm việc được thôi.”

Vừa hay lúc này cửa thang máy đỉnh một tiếng mở ra, Nhậm Hoa cũng nhanh chóng xông ra ngoài.

Hàn Minh Thư: “…”

Lúc cô trở lại văn phòng, Tiểu Nhan cũng đang xử lý công việc ở bàn làm việc của cô, thấy cô trở về thì lập tức đứng lên: “Trời ạ, tớ còn tưởng là cậu phải ở lại bệnh viện thêm hai mươi tư giờ để theo dõi cơ, thì ra cậu vẫn còn biết đường trở về.”

Nghe được lời trêu chọc của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư không nhịn được trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Làm sao? Tớ phải ở lại bệnh viện thêm hai mươi tư giờ để theo dõi mà cậu không đau lòng? Lại còn trêu chọc tớ nữa?”

“Sao có thể chứ?” Tiểu Nhan tủm tỉm cười: “Cậu ở lại bệnh viện không phải vì cậu bị đau, tại sao tớ phải đau lòng cho cậu chứ?”

“Ôi, tớ không bị đau à, chẳng lẽ tớ không mệt sao?” Nói đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra xoa bóp cổ và bả vai của mình, đêm qua dựa vào ghế ngủ nên bây giờ cô cảm thấy toàn thân đều đau nhức, xương cổ cũng không thoải mái.

“Được rồi, tớ đùa với cậu một chút thôi, nếu tớ không thương cậu thì lúc này sẽ không ở lại văn phòng thay cậu xử lý công việc đâu, hôm nay cậu về sớm đi, mọi chuyện cứ giao cho tớ, nghỉ ngơi thật tốt, tớ biết chắc chắn buổi tối cậu sẽ còn phải tới bệnh viện.”

Hàn Minh Thư: Sao cô cảm thấy hình như mình bị rơi vào hố nhỉ? Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư đút tay vào túi quần, nheo mắt lại đánh giá Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan cười híp mắt nói: “Làm gì vậy? Chẳng lẽ tớ nói không đúng à? Tớ nói này, người ta đã che chắn cho cậu mà bị thương đến mức như vậy rồi, chừng nào thì cậu mới đồng ý cùng người ta.. “

“Tiểu Nhan!”

Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Hàn Minh Thư nghiêm nghị cắt ngang.

Tiểu Nhan thè lưỡi, không nói tiếp nữa.

Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Được rồi, chuyện ở đây tớ sẽ xử lý, tớ cũng sẽ chăm sóc bé Đậu Nành thật tốt, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, tớ đã sắp xếp chăn màn cho cậu từ tối qua rồi, cậu đi về tắm rửa xong đi ngủ là được rồi.” Nói xong Tiểu Nhan còn đi tới kín đáo đưa cho cô một cái chìa khóa: “Đây là chìa khoá trước đây tớ giữ lại nhưng vẫn chưa đưa cho cậu, cậu giữ lấy một chiếc, lát nữa tớ sẽ gửi mật mã mở cửa qua FB cho cậu, sau khi xem xong cậu xóa nó đi luôn nhé.”

Hàn Minh Thư khế gật đầu: “Được, hôm nay cảnh sát có tới không?”

“Không. Bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng đêm qua bọn họ đã gọi điện thoại cho anh Hàn rồi, cụ thể nói cái gì tớ cũng không biết, nhưng mà… Tớ tin là họ Lâm kia sẽ không có kết cục tốt đâu”

Hàn Minh Thư: “…”

“Vậy được rồi, tớ về tắm rửa nghỉ ngơi trước đây, có việc gì thì cậu gọi điện thoại cho tớ nhé.”

“Yên tâm đi.”

Thế là sau khi Hàn Minh Thư dặn dò xong liền rời khỏi công ty, cô vốn định về nhà họ Hàn nhưng bây giờ cô cũng đã có nhà riêng của mình, hơn nữa bây giờ có lẽ Hàn Đông còn đang phụng phịu ở đó cho nên cô lập tức trở về nhà của mình.

Nhà mới rất yên tĩnh, bởi vì không có người giúp việc cho nên chỉ có một mình cô trong căn nhà trống rỗng.

Hàn Minh Thư lên lầu đi vào phòng của mình sau đó mở tủ quần áo ra, lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm nước nóng xong, cảm thấy đau nhức toàn thân đã giảm xuống không ít, cô vừa cầm khăn lau tóc thì phát hiện điện thoại di động của mình đang rung lên.

Nhìn thoáng qua tên người gọi, lại là Lâm Mỹ Nhiên.

Cô nhóc này gọi điện thoại cho mình làm gì?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư nhận điện thoại: ‘Alo?”

“Ôi, nữ thần, cuối cùng thì cô cũng chịu nghe điện thoại rồi!” Giọng nói của Lâm Mỹ Nhiên ở bên kia rất là sốt ruột.

Hàn Minh Thư nhíu đôi mi thanh tú lại, không ngừng động tác lau tóc: “Sao vậy?”

Lâm Mỹ Nhiên vô cùng gấp gáp nói: “Tôi biết chuyện Lâm Ân Ân làm rồi, cô không bị thương chứ?”

“Không sao” Hàn Minh Thư trực tiếp phủ nhận.

Nghe xong, Lâm Mỹ Nhiên thở dài một hơi, nhưng không bao lâu sau cô ta lại khẩn trương lên.

“Tôi gọi điện thoại cho em họ nhưng nó không nghe máy, ngày đó tôi đã nói với cô nó không phải là người tốt lành gì, để cô chú ý hơn”

“Ừm, tôi biết”

Lâm Mỹ Nhiên vẫn một mực giải thích: “Thật xin lỗi, trước đó tôi không ngờ giữa cô và nó lại có ân oán như vậy, chuyện này đều do tôi, nếu như tôi không giới thiệu cho cô vị khách này thì tốt rồi.”

Nghe xong, Hàn Minh Thư suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trước đó, sau đó nói khẽ: “Chuyện này không liên quan tới cô, cho dù không có cô thì chỉ cần cô ấy vẫn còn thích Dạ Âu Thần, cuối cùng cũng vẫn sẽ có ngày tới tìm tôi thôi.”

Tính cách của một người sẽ không đột nhiên thay đổi.