Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 488



CHƯƠNG 488: BỎ TÔI MỘT MÌNH TRONG BỆNH VIỆN

“Mẹ, mẹ phải tới bệnh viện chăm sóc bệnh nhân à? Vì sao vậy?” Bé Đậu Nành hơi nghiêng đầu, dáng vẻ ngốc nghếch hỏi.

Mới vừa nói dối đã bị thằng bé vạch trần, Hàn Minh Thư đương nhiên sẽ không nói dối trước mặt thăng bé nữa, cho nên lúc này cũng không lừa nó.

“Bởi vì người kia cứu mẹ, nếu như không có người kia thì người bây giờ đang nằm trong bệnh viện chính là mẹ rồi. Làm người phải biết báo đáp ân tình, người ta cứu mẹ cho nên mẹ phải tới bệnh viện chăm sóc người ta, con có hiểu những lời mẹ vừa nói không?” Hàn Minh Thư rất kiên nhẫn giải thích với thăng bé, đôi mắt của bé Đậu Nành sạch sẽ giống như viên thủy tinh, không có bất kỳ tạp chất nào.

Sau khi nghe Hàn Minh Thư nói xong, thằng bé mới khẽ gật đầu: “Vâng, vậy con đi cùng mẹ.”

Nghe xong, sắc mặt Hàn Thương Mai biến đổi, bật thốt lên: “Không được.”

Bé Đậu Nành nghi ngờ: “Tại sao vậy mẹ, nếu như người kia là ân nhân cứu mạng của mẹ thì bé Đậu Nành là con trai của mẹ, vậy con trai cũng nên cùng mẹ tới bệnh viện chăm sóc người kia mới đúng chứ!”

Hàn Minh Thư: Cô chợt phát hiện ra mình không phản bác được câu nói của bé Đậu Nành mà chỉ có thể tìm lý do khác để lấp liếm.

“Không được, bệnh viện không phải là nơi mà ai cũng có thể đi vào. Nơi đó có rất nhiều bệnh nhân, có rất nhiều vi khuẩn, con là trẻ nhỏ, sức đề kháng quá thấp, đến đó sẽ dễ dàng nhiễm bệnh.”

Bé Đậu Nành: “Thật sao?”

“Ừm, không tin con cứ hỏi dì Tiểu Nhan đi.”

“Lời này là thật. Tiểu Nhan gật đầu phụ họa: “Bệnh viện vốn cũng không phải là nơi tốt gì, nếu như cháu bị bệnh thì có thể tới nhưng nếu cháu không bị bệnh vậy thì không nên đi. Huống hồ, cháu còn nhỏ như vậy, cháu đi cùng mẹ cháu sẽ phải chăm sóc cho cháu, sao còn có thời gian để chăm sóc cho ân nhân của mình nữa? Nếu như bé Đậu Nành thật sự muốn thay mẹ cháu cảm ơn người kia thì có thể đợi người ta xuất viện rồi mời người ta ăn bữa cơm cũng được…”

Nói đến đây, Tiểu Nhan bỗng nhiên dừng lại, cô giật mình vì mình lỡ lời, vẻ mặt lúng túng nhìn Hàn Minh Thư, sau đó nhanh chóng dời sang chủ đề khác.

“Vậy, thời gian cũng không còn sớm nữa, trời sắp tối rồi, bé Đậu Nành cùng dì đi về nhà đi”

Bé Đậu Nành: “Vâng, vậy mẹ… Con và dì Tiểu Nhan về nhà trước đây: “Ừm” Hàn Minh Thư sờ sờ đầu bé Đậu Nành, có chút không nỡ ôm lấy cơ thể nhỏ bé của thằng bé: “Buổi tối phải đi ngủ sớm, chờ hai ngày nữa mẹ có thời gian sẽ dẫn con tới công viên chơi”

“Mẹ nói chuyện phải giữ lời đó, lần trước mẹ nói tới sinh nhật của bé Đậu Nành sẽ đưa bé Đậu Nành tới công viên cũng còn chưa thực hiện đâu.”

Hàn Minh Thư: “…

“Được rồi, đi thôi.” Tiểu Nhan không kìm được bế bé Đậu Nành lên ôm vào trong ngực đi ra ngoài cửa, sợ bé Đậu Nành lại quấn lấy Hàn Minh Thư nói nửa ngày.

Cô rất hiểu Hàn Minh Thư, biết bây giờ cô ấy đang khó xử cho nên sẽ thay cô ấy xử lý tốt chuyện này.

Sau khi mọi người đi rồi, Hàn Minh Thư mới nhanh chóng đi vào phòng bếp nấu đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn Tiểu Nhan đã chuẩn bị sẵn, cô chỉ cần nấu là được, chờ sau khi cô chuẩn bị xong hết tất cả thì trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống.

Lúc Hàn Minh Thư mang theo hộp giữ ấm định ra cửa, điện thoại lại vang lên.

Lại là Dạ Âu Thần gọi điện thoại tới.

Cô nhíu mày lại, lúc này anh gọi điện thoại cho cô, là muốn làm cái gì?

Cô nhận: “Alo?”

“Em còn chưa qua đây?”

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua hộp giữ ấm trong tay, tức giận nói: “Tôi còn phải nấu đồ ăn cho anh nữa, rất tốn thời gian có biết không hả?”

“Ờ” Giọng điệu khó chịu ban đầu sau khi nghe thấy cô nấu đồ ăn cho mình, cảm xúc trong giọng nói lại mang theo mấy phần nhảy cẵng, sau đó anh thấp giọng nói: “Trời tối rồi, có thể không quá an toàn, để tôi bảo Lang An qua đón em, em ở đâu?”

Lang An sẽ đến đón mình? Hàn Minh Thư xua tan suy nghĩ muốn tới bãi đỗ xe.

Dù sao bây giờ bãi đỗ xe cũng không có ai, hơn nữa nơi đó cũng hơi tối, có thể sẽ gặp nguy hiểm ở đó cũng không chừng.

Nhưng cô lại không thể nói cho Dạ Âu Thần biết mình đang ở đâu, nhỡ đâu sau khi anh biết rồi, lần sau lại chạy đến đây, gặp được bé Đậu Nành thì làm sao bây giờ?

Trong lúc nhất thời, Hàn Minh Thư có chút luống cuống không biết có nên nói địa chỉ của mình cho anh hay không.

“Phát ngốc cái gì?” Khi giọng nam trong trẻo lại một lần nữa vang lên trong điện thoại di động, Hàn Minh Thư mới lấy lại tinh thần.

Cô nghĩ nghĩ, ở gần đây có một siêu thị lớn, đi tới đó chờ là tốt Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư liền nói tên siêu thị kia ra.

“Em đang ở siêu thị?” Mà đầu kia Dạ Âu Thần giống như cảm nhận được điều gì đó, hỏi thêm một câu.

Hàn Minh Thư ho khan một tiếng, cố gắng che đậy: “Vừa lúc tôi muốn đi siêu thị mua chút đồ, anh ta từ bệnh viện tới đây cũng đúng lúc, sẽ không lãng phí thời gian.”

“Xùy” Dạ Âu Thần cười nhạo: “Người phụ nữ này… Em có quan niệm về thời gian từ khi nào thế?”

“Nhiều lời như vậy thì không cần đến đây nữa, tôi tự lái xe qua đó là được!” Hàn Minh Thư tức giận nói.

“À, nói em một câu em đã giận? Vậy có phải em cũng không muốn đến đây nữa đúng không? Định bỏ mặc tôi một mình ở trong bệnh viện?”

Hàn Minh Thị Cô thật sự nói không lại anh, bây giờ anh là bệnh nhân, cái gì cũng phải để anh lên đầu!

Hàn Minh Thư im lặng một lúc lâu, thế mà Dạ Âu Thần lại nhận sai trước: “Cậu ta sẽ tới đó nhanh thôi, chú ý điện thoại.”

“Biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư lấy chìa khoá, sau đó đi ra ngoài.

€ó lẽ là bởi vì giấc mơ kia, lúc ra cửa bên ngoài rất yên tĩnh, lúc đi thang máy cũng không gặp phải người nào cho nên trong lòng Hàn Minh Thư vẫn luôn căng thẳng.

Lúc đi tới cửa chung cư, phải đi qua một đoạn đường nhỏ, mặc dù nơi đó có đèn đường nhưng vẫn hơi tối một chút.

Hàn Minh Thư nín thở nhẹ nhàng đi qua, đôi mắt đẹp quan sát bốn phía xung quanh.

Sợ đột nhiên có người xông ra từ trong bóng tối.

Roạt!

Bụi cỏ bỗng nhúc nhích, Hàn Minh Thư lập tức sợ đến mức lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, sau đó cơ thể giống như bị điểm huyệt đứng im ở đó.

Cô tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bụi cỏ vừa mới phát ra tiếng động.

Một hồi lâu sau, có một con mèo hoang chạy ra từ bên trong, trong miệng nó còn đang ngậm một con mèo nhỏ, lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, nó còn hơi cảnh giác lui về sau mấy bước, chạy về trong bụi cỏ. Ngôn tình hay

Thấy cảnh này, trái tim Hàn Minh Thư cuối cùng cũng để xuống.

Thì ra là mèo, nhưng… Nhìn dáng vẻ của con mèo này, nó đang chuyển ổ cho mèo con à?

Hàn Minh Thư không nhịn được đi tới, càng đến gần, cô lại càng nghe rõ tiếng kêu của mèo con, mèo mẹ đang ngậm mèo.

con thấy cô tới gần thì cảnh giác phát ra tiếng gầm gừ ở trong cổ họng, ra uy với cô.

“Đừng sợ, tao không có ác ý đâu.” Hàn Minh Thư dừng bước chân, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô mở hộp giữ ấm ra, sau đó lấy †ầng trên cùng ra ngoài.

Hôm nay cô hấp cá, vốn định cho Dạ Âu Thần ăn, bây giờ… Con mèo này được lợi rồi.

“Cái này cho mày…” Hàn Minh Thư đặt chỗ cá kia xuống trước mặt con mèo.

Con mèo ngửi được mùi vị, ánh mắt sáng lên, liếc nhìn Hàn Minh Thư vẫn còn có chút sợ hãi nên không dám tiến lên trước.

Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, chỗ này tương đối yên tĩnh, sẽ không có ai tới quấy rầy, thế là cô đẩy đĩa cá vào trong góc, để bụi cỏ che đi những thứ này, sau đó mới đứng dậy rời đi.