Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 538



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 538: ĐANG NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG EM VỪA GẶP?

Hàn Đông nhìn về phía Minh Thư, ánh sáng tỏa ra xung quanh, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Chưa thể được.”

“Chưa thể được? Vậy khi nào mới có thể?” Hàn Minh Thư khổ sở xách chân váy: “Anh, anh có biết em gái anh mặc bộ váy này mệt biết bao nhiêu không?”

Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy: “Rất nặng đó?”

“Anh đưa em đi làm quen vài người, theo anh” Hàn Đông kêu cô bước xuống cùng mình. Hàn Minh Thư có chút khổ sở, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, miễn cưỡng nhấc chân váy lên và đi về phía trước.

Khi Hàn Đông đưa cô đi gặp mọi người, khó tránh khỏi việc phải kính rượu, nhưng tay Hàn Minh Thư vừa phải xách váy lại phải cầm ly rượu rất bất tiện.

Vào thời điểm nguy cấp, Tiểu Nhan chạy tới sau lưng cô: “Để tớ giúp cậu xách váy”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn cô một cái đầy cảm động, nhưng ánh mắt của Tiểu Nhan lại quay đi, vốn không dám nhìn tới. Lúc này Hàn Minh Thư mới nhận ra cô ấy đang tránh ánh mắt của Hàn Đông.

Thì ra nguyên nhân vừa rồi cô ấy không tới đây là vì Hàn Đông sao? Nghĩ đến những gì Tiểu Nhan đã làm trước đây, Hàn Minh Thư không khỏi cười thầm trong lòng.

“Minh Thư, đây là sếp Vương, chủ đại lý vải vóc lớn nhất Mạc Thành.”

Khóe mắt Hàn Minh Thư sáng lên khi nghe ba chữ đại lý vải. Anh trai cô cũng thật tài giỏi, vừa đến đã giới thiệu cho cô một nhân vật tầm cỡ như vậy. Cô kinh doanh công ty thiết kế thời trang, cần nhất không phải chính là đại lý vải sao?

“Em gái của sếp Hàn, đúng là xinh đẹp mặn mà khác thường, không thua gì mấy so với bà Hàn năm đó.”

Sếp Vương là lớp người lớn tuổi, cùng lớp tuổi với bà Hàn.

Bây giờ nhìn thấy Hàn Minh Thư lại nghĩ đến bà Hàn khi đó, sau đó lắc lắc ly rượu trong tay, trong lòng có chút thương cảm: “Nhớ năm đó, tôi cũng là người đổ rạp trước phong thái của bà Hàn, chỉ tiếc là… trong mắt của bà Hàn chỉ có…”

Nói đến đây, lời nói của ông ta đột ngột dừng lại, nhận ra mình đã lỡ lời, lúng túng cười nói nói hơi nhiều, ý tôi là… cô rất giống với mẹ cô hồi đó.”

Nam thần đưa ra lời mời đến cô, Tiểu Nhan đâu thể từ chối, ngơ ngác gật đầu: “Được, vậy tôi… đưa Minh Thư ra sau trước, sau đó sẽ tới tìm anh”

“Ừm” Hàn Đông gật đầu.

Thế là Tiểu Nhan liền đưa Hàn Minh Thư vào hậu đài, tâm hồn cô tung bay theo gió khi bước đi, hồn phách dường như không còn là của mình.

“Sao thế? Anh tớ hẹn cậu đi cùng, nên cậu hưng phấn quá độ?” Hàn Minh Thư mỉm cười trêu đùa cô sau khi đến nơi không có ai.

Tiểu Nhan lập tức hoàn hồn, mở to hai mắt: “Nói bậy gì đấy. Anh cậu hẹn tớ đi cùng, còn không phải vì công ty và việc kinh doanh của cậu. Ai bảo cô em gái như cậu vô dụng chi, mới gặp một vài doanh nhân đã bắt đầu kêu ca không ổn, còn phải cần nhân viên dự bị như tớ thay cậu ra sân.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được cười: “Phải rồi, cậu đúng là một nhân viên dự bị xuất sắc. Nhân viên dự bị xuất sắc, bé Đậu Nành đâu?”

Nhắc đến bé Đậu Nành, Tiểu Nhan đã bật ra một tiếng “ôi”.

“Lạ nhỉ, trước đây tớ có hỏi mấy người giúp việc, họ nói bé Đậu Nành ở cùng anh trai cậu mà?”

Nhưng vừa rồi bên cạnh Hàn Đông vốn dĩ chẳng có ai cả, thằng nhóc Đậu Nành một mình chạy đi đâu rồi?

“Cậu thay bộ váy này ra trước đi.”

Hàn Minh Thư liếc nhìn phòng trang điểm lớn, gật đầu: “Tớ vào thay đồ, cậu nhanh trở lại đi. Tiện thể hỏi anh trai tớ bé Đậu Nành đã đi đâu rồi, kêu bé Đậu Nành tới đây tìm tớ.”

“Cậu có thể cởi bộ váy này một mình được không?”

“Tớ là nhà thiết kế đấy, có gì không cởi ra được? Cậu nhanh đi đi”

“Vậy được rồi, một mình cậu ở đây thay váy rồi nghỉ ngơi đi, tớ đi giải quyết xong sẽ tới tìm cậu”

“ừ”

Hàn Minh Thư gật đầu, ngay sau đó Tiểu Nhan liền rời đi.

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, trong phòng trang điểm chỉ còn lại một mình cô.

Bốn phía tĩnh lặng, lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở sảnh trước, mọi người đều đang tham gia bữa tiệc.

Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, khổ sở xách váy đi vào phòng thay quần áo, sau đó bắt đầu cố gảng cởi bỏ bộ váy. Bộ váy rất khó cởi ra, nhưng Hàn Minh Thư rất kiên nhãn, vì vậy động tác của cô vô cùng chậm.

Két két— Lúc này bên ngoài có tiếng đẩy cửa, có người tới sao?

Hàn Minh Thư có chút ngờ vực, liền hỏi: “Ai đấy?”

Nhưng không có ai đáp lại, Hàn Minh Thư ngừng thay, một chút bối rối…

Lẽ nào là cô nghe nhầm?

Nhưng vừa rồi rõ ràng cô đã nghe thấy có người đẩy cửa ra, không thể là do cô ảo tưởng.

Hàn Minh Thư lưu tâm nhiều hơn, gài chiếc cúc áo đã cởi ra lại, sau đó xốc váy lên định đi xem là ai tới.

Đôi môi mỏng của người đàn ông đặt lên môi cô không chút dịu dàng, đồng thời hơi thở quen thuộc trên người cũng độc tài chiếm ngự. Hàn Minh Thư trước đó còn đang hoảng sợ, nhưng sau khi cảm nhận được mùi quen thuộc, cô lại kinh ngạc ngây.

ngẩn bất định tại chỗ.

Cô ngây ngẩn người, hiển nhiên càng khiến cho người đó thêm cơ hội. Bỗng chốc, cô có cảm giác răng mình bị đối phương cạy ra.

Trong bóng tối, Hàn Minh Thư vô thức mở to hai mắt, nhìn người đang kề cận rất gần.

Có thứ gì đó đang lóe ánh sáng bạc trong bóng tối.

Dù môi chạm vào mềm mại, nhưng mũi cô lại chạm vào một vùng cứng và lạnh, giống như… da sắt?

Thứ này là thứ gì?

Khi Hàn Minh Thư còn đang ngây người, người đàn ông đang ôm eo cô không thỏa mãn siết chặt hơn, như muốn thân thể cô hòa quyện vào thân thể anh ta.

“Lúc này không chuyên tâm, em đang nghĩ gì đấy.

“Đang nghĩ về những người đàn ông em vừa gặp?”