Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 548



CHƯƠNG 548: ĐƠN HÀNG THẦN BÍ

Hàn Minh Thư khen ngợi cô ta, Nhậm Hoa rất vui vẻ, dù sao thì thành tích xuất sắc của Hàn Minh Thư cũng đã trở thành thần tượng của cô ta Thế nhưng càng khiến cho cô ta thương tâm chính là Dạ Âu Thần đã phủ nhận tác phẩm của cô ta, chỉ cần đối phương vẫn luôn không thừa nhận tác phẩm của cô ta đạt đến đến tiêu chuẩn của anh thì cô ta cũng sẽ không thể lọt vào trong danh sách .

Không thể lọt vào trong danh sách này thì sao cô ta có thể nhận được tiền thưởng ?

Đây mới là điều khiến cho Nhậm Hoa buồn rầu.

Nghe thấy vậy, bàn tay đang lật trang sách của Hàn Minh Thư dừng lại một chút, một lúc sau cô mới đóng tệp tài suy nghĩ một chút rồi nói: “Bác bỏ trước mặt cô sao?”

iệu lại, Nhậm Hoa lắc đầu: “Không phải, tôi cũng chưa từng gặp anh ấy, trợ lý của anh ấy nói cho tôi biết rằng những tác phẩm thiết kế của tôi đều không khiến cho tổng giám đốc Dạ hài lòng, bảo tôi đừng dùng tác phẩm thấp kém như vậy để lừa gạt đối phương… Cho nên tôi mới cầm đến đây cho cô xem, có phải là tôi đã vẽ xấu như vậy sao?”

“Không phải do cô vẽ xấu” Hàn Minh Thư lắc đầu, nhìn đối phương: “Lúc trước khi tôi nhận đơn hàng này tôi đã nói với cô rằng đơn hàng này rất lớn, chắc chắn sẽ khó hơn bất cứ đơn hàng nào, ngay cả chính tôi cũng không giải quyết được”

“Đúng vậy.”

“Cho nên, cô phải có kiên nhẫn rất lớn để hoàn thành. Nếu như đến cuối cùng vẫn không thành công, nhưng mà tôi nghĩ rằng qua quá trình này cũng đủ để cho cô trưởng thành”

Mặc dù Dạ Âu Thần không tham gia vào nghề này của các cô, nhưng ánh mắt của anh rất bắt bẻ, lại chính xác độc đáo, cho.

Nhậm Hoa một trải nghiệm cũng không tệ.

“Được rồi, tôi đã biết, vậy khi trở về tôi sẽ tiếp tục thiết kế”

“Được rồi, đi đi”

Chờ sau khi Nhậm Hoa rời đi, Tiểu Nhan mới chỉnh lại áo khoác trên người mình, ánh mắt có chút u buồn nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Cậu đã biết rõ cô ta sẽ không thành công, vì sao cậu lại để cho cô ta tiếp tục nhận hợp đồng này? Thật ra tớ cảm thấy nếu như lúc trước chúng ta không vi phạm hợp đồng, thì hôm nay sẽ không có nhiều chuyện như vậy”

“Ban đầu cũng không có nhiều chuyện như vậy, nếu như lúc trước không làm trái lại, thì sẽ không phải đau đầu như bây giờ.”

Hàn Minh Thư đưa tay xoa giữa mi tâm một cái, cũng không biết Dạ Âu Thần sẽ dây dưa bao lâu nữa.

Cảnh bữa tiệc đêm qua vẫn hiện rõ ràng trước mắt, những gì mà anh đã nói sát bên tai cô, nụ hôn nóng bỏng kia, động tác thân mật cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Mặc dù nói cô không muốn ở bên anh, dù sao thì thân thể vẫn rất thành thật, lại nhớ đến những chuyện liên quan đến anh.

Bởi vì thân phận của Hàn Minh Thư đã làm rõ, cho nên hôm nay có rất nhiều khách hàng đến công ty có ý muốn hợp tác, Tiểu Nhan đã điểu chỉnh tốt trạng thái của cô để đi tiếp đãi, cuối ngày đã vô cùng mệt mỏi.

“Sớm biết tổ chức bữa tiệc với thân phận của cậu mà có nhiều đơn hàng như vậy, vậy thì lúc mới về Mạc Thành chúng ta nên mở tiệc ngay rồi”

Hàn Minh Thư: “… Có nhiều người ở đó cùng một lúc như vậy, cảm giác có chút không thể chịu được”

Khi nhìn thấy đã qua thời gian tan tầm, sắc mặt của Hàn Minh Thư có chút thay đổi, thúc giục Tiểu Nhan: “Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi đón Bé đậu nành về nhà”

Tiểu Nhan cũng kịp phản ứng lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó mặc áo vét của Hàn Đông vào rồi cùng vời Hàn Minh Thư đi ra ngoài.

Sau khi hai người đi đón Bé đậu nành về nhà, Bé đậu nành ở trong xe sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan mặc áo vét của Hàn Đông, đã không thể nhịn được mà ngạc nhiên hô lên một tiếng.

“Dì Tiểu Nhan, áo vét dì đang mặc là của cậu cháu sao?

Nghe thấy như vậy, Tiểu Nhan hung hăng trừng mắt nhìn cậu bé một cái: “Con mắt của cháu sao lại có thể sắc bén như vậy, di truyền của ai2”

Bé đậu nành thuận thế ôm lấy cánh tay của Tiểu Nhan : “Dì Tiểu Nhan dì muốn thăng cấp làm mợ cháu sao?”

Tiểu Nhan tức giận liếc mắt về phía không khí: “Dì thật sự đã nghĩ muốn thăng cấp làm mợ của cháu, nhưng mà đáng tiếc, cậu của cháu lại không muốn để cho dì nâng cấp.”

Lúc trước cô không muốn thừa nhận, chỉ là cảm thấy thẹn thùng, thế nhưng mà bây giờ tâm tư của cô đã bị Hàn Đông đâm thủng, hơn nữa còn từ chối cô ngay tại chỗ, cho nên bây giờ đối với Tiểu Nhan cũng không quan trọng.

Nghe thấy cô nói vậy, Hàn Minh Thư cũng không nhịn được khẽ cười nói: “Bây giờ không phải là mợ nhưng mà tương lai có thể là mợ”

Tiểu Nhan trừng mắt nhìn cô một chút .

Ba người cười nói với nhau rồi cùng trở về biệt thự, sau khi đi qua khu bảo vệ của biệt thự, có một chú gọi các cô lại, nói là các cô có đơn hàng chuyển phát nhanh, để các cô †ay cầm lên.

Tiểu Nhan xung phong tiến lên cầm lấy, lúc cô ôm lấy cái hộp, chú bảo vệ của khu biệt thự còn phàn nàn một câu: “Cô mua cái gì vậy, mùi vị của nó rất lạ”

“Không có gì, chỉ là một chút nguyên liệu nấu ăn mà tôi mua ở trên mạng, mùi vị có thể sẽ có chút nặng, nhưng mà chắc cũng không tệ lắm?” Tiểu Nhan nói xong dùng sức hít một hơi, cô cũng ngửi được mùi vị gì đó rất khó chịu.

“Kỳ quái, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Làm sao vậy?”

Hàn Minh Thư đứng ở cửa hỏi, Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, ôm cái hộp đi ra ngoài .

“Không có gì đâu chỉ là những nguyên liệu nấu ăn mà tớ mua ở trên mạng thôi, khả năng có chút mùi, sau khi về chúng ta thử mở cái hộp này ra xem sao, nếu như có vấn đề, đến lúc đó tớ sẽ yêu cầu người bán trả lại toàn bộ tiền cọc.”

“Được rồi”

Thang máy là một không gian kín, mà tầng các cô ở lại tương đối cao, cho nên khi đi vào trong thang máy, những hộ gia đình khác đều nhìn các cô với ánh mắt khác thường, Hàn Minh Thư nhìn chiếc hộp trong tay Tiểu Nhan, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Cái mùi này …quả thật có hơi nặng.

Chẳng lẽ là nó bị hỏng rồi sao ?

Cuối cùng thì cũng trở về nhà trong áp lực, sau khi Tiểu Nhan vào trong cửa để cái hộp xuống dưới đất, vừa nói: “Hai người đừng chạm vào nó, để tớ đi lấy con dao để mở hộp, tớ thật sự muốn đi xem xem có phải người bán đã gửi tin nhắn báo cho tớ là đồ đã bị hư hỏng, mùi vị nặng như vậy, vừa rồi ở trong thang máy suýt chút nữa tớ đã bị hun chết, thật sự không thể tin được chính tớ đã đi mua món đồ này.”

Hàn Minh Thư cũng không có suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu rồi đi lên trên tầng, vào phòng vừa mới bỏ túi xách ra mới chuẩn bị đổi bộ quần áo ở nhà, đã có tiếng thét thất thanh từ dưới tầng truyền lên.

Âm lượng của tiếng hét này đặc biệt cao, hơn nữa nó là loại khiến cho da đầu trở nên tê dại.

Hàn Minh Thư sửng sốt mấy giây sau đó quay người lao xuống tầng, phát hiện Tiểu Nhan đang ngồi xổm, không nhúc nhích ở chỗ đó, giống như là bị điểm huyệt.

“Làm sao vậy?” Hàn Minh Thư bước nhanh về phía trước, đi được vài bước thì bước chân đột nhiên dừng lại, giống như bị chết máy, cả người đều bị đông cứng lại.

Trong phòng khách hiện lên một sự im lặng kỳ lạ.

Hàn Minh Thư nhìn vào cái hộp bị mở ra, khuôn mặt căn bản vẫn còn bình tĩnh lúc này hơi trắng bệch, trong ánh mắt cũng lóe lên cảm xúc bất an.

“Dì Tiểu Nhan bị làm sao vậy?” Bé đậu nành vừa mới đi lên tầng, lúc này cũng đi xuống tầng, lại nhìn thấy cả hai đang đứng sững ờ ở đây, nên bước chân ngắn đi từng bước đến chỗ bọn họ .

Vẻ mặt của Hàn Minh Thư thay đổi, đột nhiên lên tiếng trách mắng: “Trở về!”

Bước chân của Bé đậu nành dừng lại.

“Mẹ?”

Cậu bé đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Minh Thư, đôi mắt đen tràn đầy khó hiểu.

Hàn Minh Thư nhìn qua đồ vật ở trong chiếc hộp, hô hấp có chút không ổn.

“Nghe lời, trở lại tầng đi, mẹ không bảo con đi xuống thì con đừng xuống.”

Mặc dù Bé đậu nành cảm thấy rất hiếu kì, nhưng mà cậu bé lại rất nghe lời Hàn Minh Thư, khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng của cậu bé ở trên tầng.

Xác định Bé đậu nành đã trở lại phòng, Hàn Minh Thư mới thở dài một hơi .

Mà lúc này, Tiểu Nhan mới quay đầu lại giống như máy móc, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía cô.

“Minh, Minh Thư, nên xử lí làm sao bây giờ.”