Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 637



CHƯƠNG 637: CÂU HỎI NGUY HIỂM

Cô vốn chỉ tìm tòi tò mò hỏi thử, nghe anh thừa nhận nhanh như thế, Hàn Minh Thư lập tức nín thở, nhưng tim lại đột nhiên đập nhanh hơn.

“Còn một người?” Cô mấp máy đôi môi hỏi.

“Là ai?”

“Em không quen.” Dạ Âu Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy anh đã nói vậy thì cứ nói thẳng ra hết luôn đi.

“Tôi cũng không quen.”

Hàn Minh Thư: “Anh không quen? Vậy anh làm sao…” Cô phát hiện cô hơi khó thở, lúc trước khi bé Đậu Nành càng lớn càng giống Dạ Âu Thần thì cô đã từng nghi ngờ, nhưng trong lòng vẫn rất khó tin.

Cứ cảm thấy suy nghĩ này, còn có chuyện xảy ra vào tối hôm đó thật sự đều rất hoang đường.

Hơn nữa đã lâu lắm rồi, cô đã không có quá nhiều ấn tượng về chuyện xảy ra vào đêm mua gió đó, tất cả những gì diễn ra vào đêm đó quá đột ngột, cô rơi vào trạng thái ngơ ngác bị động, sau đó lại hốt hoảng bỏ chạy.

Bây giờ nghe được anh tự thừa nhận, Hàn Minh Thư cảm giác tim của cô sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, cô tự suy đoán xác nhận là một chuyện, nghe được Dạ Âu Thần tự thừa nhận lại là một chuyện khác.

Hàn Minh Thư cắn môi.

“Tối hôm đó tôi bị người ta bỏ thuốc.” Dạ Âu Thần ôm chặt cô: “Nhưng ngoài trừ cô ta ra, tôi chỉ có một mình em, sau này cũng thế.”

“Khoan đã.” Hàn Minh Thư ngắt lời anh: “Anh nói tối hôm đó anh bị người ta bỏ thuốc? Nói cách khác, anh đụng vào người phụ nữ kia là bởi vì anh không thể tự khống chế được? Cho nên lúc đó cho dù là ai dâng lên tận cửa thì anh cũng sẽ làm chuyện đó với người ta sao?

Dạ Âu Thần im lặng, anh phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Không biết có phải anh bị ảo giác hay không, lại cảm thấy câu hỏi này của Hàn Minh Thư là một câu hỏi rất nguy hiểm.

Nếu anh nói đúng, vậy chắc chắn Hàn Minh Thư sẽ nói anh lạm tình, loại phụ nữ nào cũng đều có thể đụng vào. Nhưng nếu anh nói không, vậy chắc chắn cô sẽ hỏi anh, không lẽ anh có cảm giác đặc biệt gì với người phụ kia?

Cho dù là cái nào cũng đều không thể trả lời.

“Sao anh không nói gì thế?” Hàn Minh Thư thấy anh luôn im lặng, tò mò hỏi.

Cô thật sự cũng đang thầm suy nghĩ những thứ giống như Dạ Âu Thần vừa nghĩ.

Phụ nữ là một loại sinh vật kỳ lạ như thế đó, cô không biết mấy người phụ nữ khác có phải vậy hay không, nhưng Hàn Minh Thư lại là như thế.

Ngay lúc Dạ Âu Thần đang rối rắm không biết phải trả lời như thế nào mới không chọc giận cô, sân bay đột nhiên vang lên thông báo, báo cho hành khách đi chuyến bay này chuẩn bị đăng ký.

Khoảnh khắc đó, Dạ Âu Thần cảm giác như được giải phóng, ôm eo cô đứng dậy.

“Chuẩn bị đi rồi.”

Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, thấy mọi người cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, cũng không nói gì nữa, chỉ đành đi ra ngoài cùng Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần mua vé khoang thương vụ, không quá chật chội, người xung quanh không nhiều, sau khi ngồi xuống, Hàn Minh Thư thấy xung quanh không có nhiều người, mới nhớ ra Dạ Âu Thần vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, lập tức nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Rõ ràng là vào giây phút hồi hộp như thế, cô cảm giác sắp sửa nhận được câu trả lời của Dạ Âu Thần, cô còn muốn hỏi thêm quá trình, xác nhận thêm một chút.

Nhưng… lại bị ngắt ngang.

Hàn Minh Thư hơi bực bội, chuyện này nhất định không dễ dàng cho qua như thế.

Dạ Âu Thần lại đau đầu nhíu mày, không ngờ cô vẫn còn nhớ, anh chỉ có thể dựa sang nhắm mắt lại: “Lên máy bay rồi, nghỉ ngơi một lúc, đợi buổi tối đến khách sạn lại nói tỉ mỉ với em được không?”

Hàn Minh Thư đang định nói không được, nhưng cúi đầu nhìn quầng thâm dưới mí mắt anh, nhớ đến anh đã hai ngày hai đêm không ngủ, vốn hôm nay về nước rồi là có thể nghỉ ngơi.

Nhưng vì một câu của cô, anh lại không ngủ không nghỉ dẫn cô đến sân bay.

Chắc là rất mệt mỏi rồi.

Lời nói đến bên miệng tự động biến mất, Hàn Minh Thư không nói gì nữa, để mặc anh dựa vào người cô nghỉ ngơi.

Hai hôm nay không ngủ, đúng là rất mệt.

Cô thức trắng một đêm đã rất khó chịu rồi.

Dần dần, Hàn Minh Thư nghe được tiếng hít thở đều đều của Dạ Âu Thần, thỉnh thoảng lại có hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, cô quay đầu lại nhìn sân bay rộng lớn bên ngoài.

Cứ có cảm giác tất cả mọi thứ đều không chân thật như một giấc mơ.

Hàn Minh Thư duỗi tay, nhéo mặt, không đau.

Cô lại nhéo mạnh hơn, lập tức đau đến suýt xoa.

Không phải mơ sao?

Là thật sao?

Cứ có cảm giác có thể phát triển cùng Dạ Âu Thần đến tình cảnh như ngày hôm nay, rất không dễ dàng.

Vậy tiếp theo thì sao? Sau khi ra nước ngoài sẽ xảy ra chuyện gì? Cái cô gái Đoan Mộc Tuyết kia cứ làm cô cảm thấy lo lo.

Lúc máy bay cất cánh, người ta sẽ có cảm giác không trọng lực, Dạ Âu Thần đang ngủ mơ đột nhiên duỗi tay ra túm lấy cô.

Hàn Minh Thư hết hồn, quay đầu lại nhìn, phát hiện Dạ Âu Thần vẫn đang trong trạng thái mơ ngủ, hành động lúc nãy chỉ là vô thức.

Cô sửng sốt vài giây, nắm ngược lại tay Dạ Âu Thần, tuy anh còn đang ngủ mơ nhưng lại nắm tay cô rất chặt, mày nhíu chặt lại, đột nhiên gọi tên cô.

Hàn Minh Thư lập tức ngơ ngác tại chỗ.

Bên phía Tiểu Nhan, sau khi nhận được điện thoại của Hàn Minh Thư rồi, lập tức đón bé Đậu Nành về nhà.

Trên đường về nhà, bé Đậu Nành tò mò nhìn Tiểu Nhan.

“Dì Tiểu Nhan, sao hôm nay mami không đến đón con vậy?”

“Mẹ con bận công việc, không đến đón con được.”

“Vậy có phải chúng ta lại phải đến nhà cậu không? Nhưng lúc trước mami đã hứa với con là sẽ không đưa bé Đậu Nành đi nữa.”

Cậu bé có hơi tủi thân, cảm thấy rõ ràng cậu bé đã thỏa thuận xong với Hàn Minh Thư, nhưng vào lúc quan trọng thì mami lại muốn đưa cậu bé đi nơi khác.

“Không có.” Tiểu Nhan xua tay phủ nhận suy đoán của cậu bé: “Lần này chúng ta không cần đến nhà cậu của con ở nhà, cứ về nhà cùng dì là được. Lần này mẹ con đi công tác hơn nữa cho dù mẹ con không phải đi công tác thì chúng ta cũng không cần phải đến tìm cậu của con.”

Bé Đậu Nành cảm nhận được chút khác thường trong những lời nói này.

“Úi, có phải dì Tiểu Nhan cãi nhau với cậu con không?”

Tiểu Nhan: “… Không có! Ai cãi nhau với cậu con chứ? Cậu của con có bao giờ thèm để ý đến dì Tiểu Nhan của con đâu, cần gì phải cãi nhau cùng dì?”

Nhớ tới chuyện tối hôm đó, mắt Tiểu Nhan lại đỏ lên, trong lòng vô cùng ấm ức.

Lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người đàn ông, cảm giác khi đứng trước mặt người đàn ông này, tôn nghiêm và mặt mũi của cô đều mất sạch, kết quả chỉ nhận lấy sự khinh thường của anh.

Anh chắc chắn cảm thấy cô rất hèn hạ, đàn ông này cũng có thể quyến rũ.

Tiểu Nhan hít sâu, cố gắng kềm chế lửa giận của bản thân, đừng bùng nổ, đừng bùng nổ!

“Dì Tiểu Nhan, dì thật sự thích cậu của con sao?” Bé Đậu Nành đột nhiên hỏi.

Vừa lúc thang máy đến, Tiểu Nhan vừa dẫn cậu bé vào thang máy, vừa trả lời.

“Con nít đừng có hỏi mấy chuyện của người lớn, dì thật sự rất thích cậu của con, nhưng chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng được, cho nên dì quyết định…”

“Dì Tiểu Nhan định bỏ cuộc không theo đuổi cậu con nữa sao?”

Nghe thế, Tiểu Nhan sửng sốt, bỏ cuộc?

Cô thật sự muốn bỏ cuộc sao?