Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 641



CHƯƠNG 641: DÙ GÌ TÔI CŨNG KHÔNG ĐỂ TÂM

“Á.” Hàn Minh Thư kinh ngạc thốt lên, chưa kịp né tránh đã bị anh giữ chặt hai tay, Dạ Âu Thần mới tắm xong nên trên người vẫn còn mang theo hơi nước ấm áp, hơn nữa anh còn ở trần, cứ thế đè lên người cô.

Hàn Minh Thư cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cuống họng, căng thẳng nhìn người đang ở gần trong gang tấc.

“Anh, anh muốn làm gì…”

Nói xong, Hàn Minh Thư còn căng thẳng liếm môi.

Nhưng cô đâu biết rằng, trước mặt đàn ông, hành động liếm môi này lại biến thành lời mời gọi, nhất là ở trong tư thế, khoảng cách gần thế này.

Dạ Âu Thần gần như cúi đầu hôn cô ngay, nụ hôn này còn nóng bỏng hơn nhiệt độ trên người anh, nhất thời nhấn chìm cô.

“Ô.” Hàn Minh Thư trợn tròn mắt, cố gắng vươn tay đẩy anh ra.

Tên khốn này…

Cô vẫn chưa tắm mà, sau một ngày làm việc, cô cảm thấy trên người mình đều là mùi mồ hôi.

Nhưng Dạ Âu Thần thì khác, anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi, nếu giờ Hàn Minh Thư phát sinh quan hệ với anh, chẳng phải cô sẽ là người chịu thiệt à?

Dù gì trên người cô… cũng đều là mùi hôi thối.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đành phải cố gắng né tránh nụ hôn của anh, rồi nói: “Khoan, khoan đã… Tôi vẫn chưa tắm.”

Dạ Âu Thần dời đôi môi mỏng tới gáy cô: “Tắm cái gì? Dù gì tôi cũng không để tâm!”

“Nhưng tôi để tâm! Anh mau buông tôi ra.”

Anh im lặng một lúc, rồi bỗng bế cô lên.

“Cũng được, để tôi bế em đi tắm.”

Anh không quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, mà ôm thẳng cô vào phòng tắm.

Rầm.

Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại hơi nóng mà Dạ Âu Thần mới tắm xong, anh bế cô vào xong thì đóng cửa lại ngay, như sợ cô sẽ chạy mất.

Tất nhiên người cao thì tay cũng dài, anh vừa bế cô bằng một tay, vừa mở vòi sen trên đầu Minh Thư.

Nước nhất thời phun ra từ vòi sen, đúng lúc chảy xuống đầu Hàn Minh Thư, làm cô tỉnh táo lại.

Cô bắt đầu vùng vẫy: “Anh buông tôi ra, tôi có thể tự tắm rửa, anh ra ngoài đi.”

Dạ Âu Thần đặt cô xuống, nhưng không đi ra ngoài, mà đẩy cô tới bên tường, để cô tựa lưng lên bức tường lạnh lẽo.

Trước mặt là nước nóng giội rửa, còn phía sau là bức tường lạnh lẽo.

Cảm giác hai thái cực nóng lạnh này…

Hàn Minh Thư ngừng thở một chút, rồi ngước mắt lên nhìn vào mắt Dạ Âu Thần, nhưng nhận ra đáy mắt anh đen kịt, như một thâm cốc làm người khác không nhìn thấy rõ.

Hàn Minh Thư hơi hoảng sợ, nhưng cũng có chút mong chờ, cô nhìn xung quanh bằng đôi mắt trống rỗng, bỗng thấy rỗng tuếch không nơi nương tựa.

Đến khi quần áo trên người cô đều bị ném xuống sàn.

“Nhìn tôi.”

Dạ Âu Thần bóp cằm cô, ra hiệu cô không được nhìn lung tung.

“Giờ em chỉ cần nhìn tôi là được.”

“Hả?”

Trong lòng cô hơi hoảng loạn, nhưng câu nói của anh như có ma lực, làm cô gật đầu trong vô thức.

Thậm chí Hàn Minh Thư có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy của anh.

Mặt cô đỏ ửng, tóc hơi rối bời, đôi mắt xinh đẹp, mình kiều diễm như thế…

Hai người tắm rất lâu mới đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Dạ Âu Thần lại sấy tóc giúp Hàn Minh Thư, anh vừa sấy vừa nhìn dấu hôn trên cổ cô, lại không nhịn được cúi đầu hôn cô.

Hai người cứ hôn như thế, rồi lại tiếp tục trên ghế sofa.

Cuối cùng… lại từ sofa chuyển tới trên giường.

Cả đêm… mệt đến lả người.

Hai người ôm nhau ngủ, Hàn Minh Thư đã mệt sắp chết rồi, nên lúc ngủ hơi thở vẫn rất nặng nề, mặc dù Dạ Âu Thần mệt, nhưng chẳng hề buồn ngủ.

Dạ Âu Thần ôm người nào đó đã mệt lã người vào lòng, mãn nguyện hôn lên trán cô, rồi từ trán di chuyển xuống mắt, chóp mũi.

Sau đó…

Đáy mắt Dạ Âu Thần ảm đạm, anh không được hôn nữa.

Bằng không… có lẽ anh sẽ không thể kiềm chế bản thân tiếp tục lần nữa.

Mặc dù anh vẫn còn sức, nhưng ngày mai người nào đó sẽ không thể xuống giường.

Cuối cùng vì đau lòng cho cô, nên Dạ Âu Thần không hôn nữa, chỉ hôn lại lên trán cô, rồi thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”

Rồi anh nhắm mắt lại, ôm cô ngủ.

Hàn Minh Thư ngủ một giấc rất dài, sáng hôm sau cô vẫn bị Dạ Âu Thần đánh thức, vừa mở mắt ra đã khôi phục lại tri giác, nhất thời cảm thấy tay chân mình đã mệt đến mức muốn nhũn ra, mất hết sức lực, ngay cả việc nhấc tay lên cũng khó khăn.

“Em dậy rồi à? Uống ly nước ấm trước đi.” Khuôn mặt điển trai của Dạ Âu Thần sáp tới, anh đỡ cô ngồi dậy, kê hai chiếc gối ở sau lưng để cô ngồi cho thoải mái, rồi tự tay cầm ly nước tới bên miệng cô.

Hàn Minh Thư cũng cảm thấy khát nước, nên không từ chối, mà thuận theo anh uống mấy ngụm nước ấm để dịu giọng, một lúc sau cô mới thấy thoải mái.

“Có phải em rất mệt đúng không? Hay hôm nay em ở trong khách sạn nghỉ ngơi đi?”

“… Tôi ra nước ngoài cùng anh để nằm trong khách sạn nghỉ ngơi à?” Hàn Minh Thư lườm Dạ Âu Thần.

“Tất nhiên là không rồi, tôi vẫn nhớ chuyện đó, nhưng… giờ em còn sức không?”

“Cho dù tôi không còn sức, cũng là kiệt tác của anh!”

“Ừm.” Dạ Âu Thần khẽ cười sáp tới, lấy lòng cô: “Là do tôi không kiềm chế được bản thân, muốn bắt nạt em, nên mới hại em như vậy.”

Hàn Minh Thư đẩy mặt anh ra, ngăn cản hành động tiến tới của anh, rồi nói: “Tôi đói rồi, chẳng lẽ anh không chuẩn bị đồ ăn cho tôi à?”

“Tất nhiên là có rồi, để tôi bế em đi đánh răng trước?”

“Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Hàn Minh Thư đẩy anh ra, định tự xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất thì cả người liền mềm nhũn, suýt ngã xuống sàn.

Cũng may Dạ Âu Thần tới đỡ cô dậy, rồi dứt khoát bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm để rửa mặt.

Hàn Minh Thư thầm nghĩ, chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời cô là bị anh bế đi đánh răng.

Nên cô không muốn thế, mà chỉ bảo Dạ Âu Thần đỡ cô, đừng để cô ngã là được, rồi cô vẫn tự đứng dậy đánh răng.

Rửa mặt xong, Hàn Minh Thư lại được Dạ Âu Thần bế tới trước bàn ăn, vừa ăn được một miếng bữa sáng ngon miệng, cô đã cực kỳ đói bụng rồi, lúc ăn cô còn hung hăng lườm anh.

Dạ Âu Thần mỉm cười nhìn ánh mắt này của cô, rồi khẽ nói: “Em vẫn còn sức lườm tôi nhỉ? Có phải em cảm thấy tôi chưa đủ cố gắng đúng không?”

“…”

Hàn Minh Thư lại lườm anh lần nữa, cô cứ đổi thẳng họ tên là được.

Cô lặng lẽ cúi đầu ăn sáng, không dễ gì mới lấp đầy bụng, vừa lau miệng vừa hỏi anh: “Khi nào anh sẽ dẫn tôi đi gặp người phụ nữ kia?”

Nụ cười trên mặt Dạ Âu Thần cứng ngắc, rồi nhướng mày: “Em sốt ruột đến thế à? Hơn nữa… giờ em còn sức không?”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì cười khẩy: “Sao lại không? Tôi vẫn còn sức đi gặp một người, hơn nữa còn có thể nói chuyện với người đó.”

Lần này anh sẽ dẫn cô đi gặp cô gái tên là Đoan Mộc Tuyết kia, thật ra… từ lúc anh dẫn cô lên máy bay, Hàn Minh Thư đã tin anh rồi.

Nói cách khác, cô không hề nghi ngờ anh, mà chỉ cảm thấy nếu anh không thể xử lý món nợ đào hoa của mình, chưa tạo cho cô cảm giác an toàn, thì cô không cần lãng phí thời gian sống quãng đời còn lại với anh nữa.