Thẩm Cửu lấy số xếp hàng, khi đến lượt cô thì nói triệu chứng cho bác sĩ, ánh mắt của bác sĩ nhìn cô trở nên có chút kỳ lạ.
“Gần nhất có phải cô thích ngủ đúng không?”
Thẩm Cửu gật đầu.
“Buổi sáng đánh răng cảm thấy buồn nôn?”
Thẩm Cửu tiếp tục gật đầu.
“Có phải thỉnh thoảng đi vệ sinh nhiều đúng không?”
Thẩm Cửu ngây người vì vấn đề này, cô suy nghĩ một hồi lâu thì mới gật đầu.
“Vậy chuyện này có liên quan gì đến bệnh của tôi sao?”
Bác sĩ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, tiếp tục hỏi: “Kỳ kinh nguyệt bao lâu rồi chưa tới?”
Thẩm Cửu nghe vậy thì đếm một chút: “Có lẽ hơn một tháng rồi…”
Cô dừng lại, giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt dần thay đổi.
Bác sĩ cười cười: “Gần nhất có sinh hoạt tình dục không? Cô phải chú ý tình trạng của mình nhiều hơn, tôi tạm thời không kê đơn thuốc, đi lấy số khác rồi kiểm tra một lần nữa.”
Thẩm Cửu giống như hồn bay phách lạc rời đi bệnh viện.
Cô không dám đi lấy số mà là đến tiệm thuốc mua que thử thai, sau khi cô quay về nhà họ Dạ thì khóa cửa nhà vệ sinh.
Thẩm Cửu nôn nóng chờ đợi một lúc lâu, lúc cô nhìn thấy que thử thai thể hiện dương tính thì sắc mặt vốn khó coi vì bị
bệnh, lúc này sắc mặt càng thêm khó coi.
Cô cúi đầu nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của mình, trong lòng vẫn không thể tin được.
Lúc ấy mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, hoảng loạn chạy trốn về nhà, sau đó bị ép gả cho người khác, nên cô đã ném chuyện đau lòng muốn chết này ra sau đầu, cô chưa kịp uống thuốc tránh thai.
Hiện tại trong bụng lại đột nhiên có một sinh mệnh nhỏ.
Không!
Thẩm Cửu đưa tay che miệng mình, vẫn khó có thể tin được.
Không được, cô không thể hoảng loạn.
Nói không chừng que thử thai không chuẩn, cô nên đến bệnh viện kiểm tra.
Thẩm Cửu nghĩ vậy thì ném que thử thai vào thùng rác, đứng dậy ra khỏi nhà
vệ sinh.
Có lễ bởi vì mang thai cho nên trong lòng Thẩm Cửu rất chột dạ, lúc đi ra thì xem xung quanh, sợ Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên xuất hiện.
May mắn là cả ngày nay Dạ Âu Thần không trở về.
Buổi tối, Thẩm Cửu lại bắt đầu nơm nớp lo sợ, cô tắm rửa xong thì kéo vali ra cửa chờ, ngồi trên ghế.
Dạ Âu Thần trở về thì nhìn thấy cô ngồi dựa vào ghế ở cửa mơ màng sắp ngủ.
Không có cách nào khác.
Bởi vì bác sĩ chưa kê thuốc cảm mạo, mà Thẩm Cửu lại lo lắng mình thật sự mang thai, cho nên cả ngày chỉ uống một chút nước ấm.
Cơ thể cô cảm lạnh lại không uống thuốc, cũng không được nghỉ ngơi nên bệnh cảm lạnh nghiêm trọng hơn.
Rõ ràng không phải, cô đã thay quần áo, hơn nữa sửa sang bản thân sạch sẽ, chắc chắn nhân lúc anh không ở đây đã đi vào phòng nghỉ ngơi, sau đó trước khi anh trở về thì quay lại cửa.
Hừ, coi như cô tự hiểu lấy mình.
“Cậu Dạ?” Lang An không rõ ràng nói một câu: “Có phải…”
“Mặc kệ cô ta.”
xề„m
Lang An đành phải đẩy Dạ Âu Thần vào phòng, tiếng đóng cửa vang lên thì Thẩm
Cửu giật mình, sau đó tỉnh lại.
An. «
Đầu cô rất nặng. Rất muốn ngủ…
Thẩm Cửu đưa tay xoa mi tâm của
mình, sau đó đứng dậy đi xuống dưới lầu.
Cô đi phòng bếp rót nước ấm, không uống được mấy ngụm thì có chút buồn nôn, cô lập tức đặt ly xuống chạy ra khỏi phòng bếp.
“Ông nội luôn tin tưởng vào năng lực của cháu, cho nên chuyện này giao cho cháu thì ông nội rất yên tâm.”
“Vâng, ông nội.”
Thẩm Cửu ra khỏi phòng bếp thì đúng lúc thấy ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn trò chuyện với hau.
Ánh mắt hai bên chạm nhau, ánh mắt ông cụ Dạ trở nên nghiêm khắc: “Thẩm Nhã?”
Thẩm Cửu bản năng đứng thẳng người, sợ hãi gật đầu.
“Cháu không ở phòng chăm sóc cho Âu Thần, chạy xuống dưới lầu làm gì?”
“Dạ…” Thẩm Cửu môi đỏ trương
trương, cô vẫn chưa trả lời thì nghe thấy Dạ Y Viễn nói giúp cô: “Nói lên chuyện này, lúc trước cháu nghe người hầu nói hình như tối hôm qua em dâu ngủ ở cửa, lúc này sắc mặt kém như vậy, có phải đã cảm lạnh đúng không?”
“Cái gì?” Ông cụ Dạ biến sắc: “Ngủ ở cửa? Chuyện gì xảy ra?”
Đầu óc Thẩm Cửu mơ màng, cắn môi dưới.
Xong rồi.
Sao Dạ Y Viễn lại nói chuyện này với ông cụ Dạ? Đến lúc đó nếu ông cụ Dạ dạy dỗ Dạ Âu Thần, anh có thẹn quá thành giận nói ra thân phận thật của cô hay không?
Thẩm Cửu nghĩ vậy thì lập tức xua tay giải thích: “Ông cụ, không có đâu, tối hôm qua cháu quá mệt mỏi cho nên ngất xỉu ở cửa, không có ai phát hiện, sau khi cháu tỉnh lại thì tự vào nhà.”
Mặc dù con ngươi ông cụ Dạ đục ngầu, nhưng lại vô cùng sắc bén giống như có thể thấy rõ lòng người.
Một lát sau, ông cụ Dạ thở dài nói: “Đứa nhỏ, cháu không cần nói chuyện giúp nó, ông nội này hiểu rõ tính tình của Âu Thần nhất, để cháu gả đến đây thì đúng là tủi thân cho cháu.”
Thẩm Cửu nghe vậy thì được yêu thương mà lo sợ ngẩng đầu.
Cô cho rằng ông cụ Dạ rất nghiêm khắc khó nói chuyện, không nghĩ tới ông còn suy nghĩ cho cô sao?
“Đi, tôi với cháu đi gặp Âu Thần.”
Ông cụ Dạ nói xong thì chống gậy đi lên lầu, sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, nhanh chóng đuổi theo: “Ông nội, không cần đầu!”
Ông cụ Dạ nghe vậy thì bước chân hơi dừng lại: “Không cần đâu? Chẳng lẽ cháu
vẫn luôn ngủ ở bên ngoài cho người hầu cười nhạo sao?”
Dạ Y Viễn cũng đi theo: “Đúng vậy, không nói đến chuyện người hầu cười nhạo, em cũng không thể cứ ngủ ở cửa được, cơ thể sẽ chịu không nổi.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, lắc đầu: “Cháu thật sự không sao, tối hôm qua Cháu thật sự chỉ vô tình ngất xỉu, tối nay cháu sẽ trở về, mong ông nội không cần lo lắng cho quan hệ của chúng cháu, nếu đã gả vào nhà họ Dạ thì phải chăm sóc tốt cho anh ta.
Ông cụ Dạ nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nói cái gì, xoay người rời di.
Đến khi ông đi rồi thì Dạ Y Viễn bất đắc dĩ nhìn cô.
“Em dâu, cần gì phải tự làm khổ mình chứ?”
Thẩm Cửu nhìn anh ta một cái: “Tôi không sao.”
Cô nói xong thì xoay người lên lầu.
Mặc dù Dạ Âu Thần bị tật ở chân, nhưng ngoại hình đẹp trai, hơn nữa làm việc vô cùng quyết đoán, cho nên mặc dù anh ngồi trên xe lăn cũng làm cho người khác không thể không khâm phục thủ đoạn của anh.
Nhưng bên cạnh chưa từng xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào, lần này ông cụ Dạ cứng rắn sắp xếp một hôn lễ, anh không hề xuất hiện, cho nên người hầu nhà họ Dạ hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, biết mợ hai này không được coi trọng, không tránh được nói mấy câu ở sau lưng
Thẩm Cửu lên lầu thì đúng lúc nhìn thấy mấy người hầu.
Trong đó có một người vô cùng xấu xa đụng vào vai Thẩm Cửu, làm cho cô lùi lại
phía sau mấy bước, may là cô vịn vào cầu thang mới đứng vững.
. “Tôi xin lỗi mợ hai, vừa rồi tôi không thấy cô, tôi đứng nhìn từ xa còn tưởng
rằng là người hầu nào chứ, tôi xin lỗi, có cần tôi đỡ cô hay không?”
Mặc dù cô ta nói như vậy nhưng thái độ lại kiêu căng ngạo mạn, không hề định đi tới đỡ cô.