Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 732



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 732: VỌNG TƯỞNG THAY THẾ

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh.

Thời tiết càng ngày càng lạnh.

Cách mấy ngày Hàn Đông và Tiểu Nhan lại đến phòng khám lần trước một lần nữa, chuyện đáng được ăn mừng chính là đầu đinh nói người đàn ông quấn băng gạc đã từng tỉnh dậy, bác sĩ cũng đã làm kiểm tra cho anh ta.

Nhưng mà tạm thời không thể tháo băng gạc đi được, lại phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.

Tiểu Nhan và Hàn Đông liếc mắt nhìn nhau, sau đó đến phòng bệnh.

Sau khi đến phòng bệnh, đầu đinh lặng lẽ nói: “Hồi nãy anh ta có tỉnh dậy, bây giờ ngủ rồi.”

Tiểu Nhan suy nghĩ mở rộng bước chân tiến lên, tay lại quơ quơ ở trước mặt của người đó, gọi một tiếng: “Cậu Dạ?”

Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lúc Tiểu Nhan gọi câu cậu Dạ dường như chạm đến người đang ngủ, hồi lúc nãy còn đang nhắm mắt mà lúc này bỗng chốc mở mắt ra, tốc độ vô cùng nhanh làm Tiểu Nhan đang nhích lại gần phải giật mình nhảy một cái, kinh ngạc kêu lên rồi lùi về phía sau.

Một đôi tay to lớn chống đỡ sau lưng cô, Tiểu Nhan quay đầu lại mới phát hiện là tay của Hàn Đông, cô lập tức cảm kích nhìn anh ta, nhưng mà không chờ cô kịp phản ứng Hàn Đông liền thu tay về, lạnh giọng nói: “Đứng cho vững.”

Tiểu Nhan nhanh chóng đứng vững lại.

Người đàn ông quấn băng gạc ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, bộ dạng rất là kích động.

Sau khi anh ta nhìn thấy Tiểu Nhan, đầu tiên là sửng sờ, nhanh chóng kịp phản ứng lại.

Sau khi Tiểu Nhan đứng vững thì nhìn về phía người kia, ánh mắt của hai người đối diện với nhau, Tiểu Nhan gần như nhận ra người kia là ai trong nháy mắt.

Nhưng mà… cô lại không dám chắc chắn quá, chỉ có thể nhìn người kia, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

Không ngờ đến đối phương lại mở miệng trước cô.

“Cậu Dạ, cậu Dạ đâu rồi?”

Lời vừa mới nói ra khỏi miệng liền bộc lộ thân phận, Hàn Đông nhíu mày.

Tiểu Nhan kinh ngạc nói: “Anh là Lang An?”

Lang An gật đầu, liều mạng không quan tâm đến vết thương ở trên người mà trực tiếp cưỡng ép đứng dậy bước xuống giường, kết quả lại ngã trên mặt đất. Tiểu Nhan đành phải đi đến đỡ anh ta: “Anh đừng có kích động mà, trên người của anh đều là vết thương, anh vừa mới tỉnh dậy… anh đừng có mệnh hệ gì?”

Lang An cầm ngược lại tay của cô, giọng nói gấp gáp: “Máy bay xảy ra chuyện, tôi và cậu Dạ cùng rơi xuống một chỗ, anh ấy không có sao đó chứ?”

“… ủa cái gì vậy? Vừa mới tỉnh dậy anh liền xỉu nữa? Nè, anh mau tỉnh lại đi, anh biết vị trí cụ thể của cậu Dạ không thế?”

“Chết tiệt.” Tiểu Nhan nhịn không được mà nói tục.

Kết quả vừa mới nói tục xong thì bỗng nhiên nhớ đến Hàn Đông cũng ở trong phòng bệnh này.

Cô ta xấu hổ vô cùng, không nhấc nổi Lang An lên, với lại cả người của anh ta đều là vết thương, lại không thể trực tiếp đẩy anh ta ra, chỉ có thể nhìn về phía Hàn Đông: “Cái đó… có thể đỡ giúp em một chút không?”

Hàn Đông lạnh nhạt bước lên hỗ trợ, sau khi gọi bác sĩ đến thì hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.

“Làm sao bây giờ đây? Lang An là trợ lý của cậu Dạ thì đã tìm được rồi, nhưng mà đến bây giờ vẫn không tìm ra được tung tích của cậu Dạ, may mắn là không nói cho Minh Thư biết từ sớm.”

“Tiếp tục tìm kiếm.”

Còn có thể làm sao nữa? Chắc chắn cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.

Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, trong lòng rất thổn thức.

Không ngờ đến… người bị thương thủng trăm nghìn lỗ ở trên người lại là Lang An.

Nghe đầu đinh nói mặt của anh ta có một vết thương rất sâu.

Sau này… sẽ không hủy hoại cả gương mặt đó chứ?

Đột nhiên Tiểu Nhan có chút thương hại anh ta.

Ngày qua ngày, Hàn Minh Thư vẫn chờ đợi, ngủ không ngon ăn không tiêu, nhưng may mắn là tinh thần vẫn ổn định.

Sáng sớm, Tô Cửu đã đến tìm cô.

“Tuy là trước đó cô đã nói với tôi, kêu tôi với Hàn tổng đừng có đến thăm cô, nhưng mà lần này… tôi không thể không đến.”

Hàn Minh Thư nhìn đối phương, không nói tiếp gì.

“Nếu như tôi nói muốn để cô tỉnh táo lại, nhân viên trong công ty của cô đều đang chờ đợi cô, cô sẽ đồng ý không?” Tô Cửu đột nhiên nói.

Hàn Minh Thư không có phản ứng.

Tô Cửu: “… quả nhiên xem ra Dạ Âu Thần không có ở đây, cô ngay cả công ty cũng không cần, nhưng nếu như… là công ty của anh ta thì sao đây?”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô ta, chủ động mở miệng nói: “Có ý gì?”

“Mặc dù hôn lễ của hai người không được cử hành thuận lợi, nhưng mà tôi biết trước kia hai người chính là vợ chồng, hiện tại Dạ Âu Thần mất tích, có người muốn mượn cơ hội này để cướp lấy tài sản và thế lực thuộc về anh ta, cô có thể bảo vệ cẩn thận cho anh ta được không thế?”

Đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư càng nhăn chặt lại, sao cô cảm thấy lời nói này của Tô Cửu… giống như là có người đó muốn giành công ty với Dạ Âu Thần vậy chứ?

Trên thế giới này có ai lại vô căn cứ tranh đoạt đồ của người khác?

Sắc mặt của Hàn Minh Thư trở nên lạnh nhạt, thờ ơ nói: “Chỉ là tạm thời tìm không thấy tung tích của anh ấy mà thôi, ai lại có ý đồ với công ty của anh ấy?”

Tô Cửu mỉm cười, tỉnh táo nói.

“Đương nhiên là anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta rồi.”

Cái gì chứ?

Dạ Y Viễn “Ý của cô là… anh ta muốn mượn cơ hội này để quay về Dạ thị à?”

Chuyện liên quan đến Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn, thật ra Hàn Minh Thư… biết hơi ít, cũng không sâu cho lắm, có điều là từ việc Dạ Âu Thần nhắc đến anh ta thì trong đáy mắt xuất hiện cảm xúc cùng với vẻ lên án không hề che giấu, có thể nhìn ra được anh hận thấu xương người anh trai cùng cha khác mẹ này.

Hận thù giữa hai người chỉ sợ là không phải đơn giản như vậy, vợ chính vợ lẻ.

Chỉ sợ là còn có rất nhiều chuyện khác.

“Sao lại như thế?” Hàn Minh Thư thì thào lên tiếng: “Dạ Y Viễn… thật sự là loại người này?”

“Cô cho rằng anh ta là ai? Dạ Âu Thần vừa mới xảy ra chuyện anh ta liền muốn thay vào đó, cô cảm thấy như thế nào?”

Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy cả người rét run, giống như có một chậu nước lạnh dội từ trên đầu dội xuống.

Nếu như… Dạ Y Viễn thật sự muốn thay vào đó, vậy thì… thật sự làm cho cô quá thất vọng.

Đúng lúc này Dạ Âu Thần đang xảy ra chuyện, anh ta lại muốn thay vào đó, như thế này không phải là rất hèn hạ à?

“Chuyện lần này tôi đã phân tích rõ rồi, cô là vợ của Dạ Âu Thần, lúc này tôi thấy cũng chỉ có một mình cô ra mặt mới có thể ngăn chặn được cơn sóng dữ, chậm thêm một chút thì chỉ sợ là…”

Lời nói ở phía sau Tô Cửu không tiếp tục nói nữa, nhưng mà Hàn Minh Thư lại hiểu rất rõ ý của cô ta.

Cô cũng biết đúng là mình không thể ở lại đây mà không làm gì.

Cô muốn đợi Dạ Âu Thần trở về.

Nên là trước khi anh trở về cô cũng nhất định phải bảo vệ thật cẩn thận những thứ thuộc về anh.

Bất cứ kẻ nào cũng không thể chiếm tiện nghi của anh vào thời điểm anh đang xảy ra chuyện, vọng tưởng thay vào, đó bất cứ kẻ nào cũng không được?

“Tôi cũng không ép buộc cô, cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ cho thật kỹ, ngày mai tôi sẽ đến tìm cô.”

Tô Cửu nói xong liền đứng dậy, mỉm cười chuẩn bị đi khỏi.

Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh rơi ở trên mặt của cô ta.

“Không cần phải suy nghĩ đâu, bây giờ mua vé máy bay giúp cho tôi đi.”

Tô Cửu: “…”

Có chút giật mình, nhưng mà cũng nằm trong dự liệu. Tô Cửu gật đầu: “Được, tôi sẽ nói lại cho Hàn tổng, mặt khác, thật ra thì cô Minh Thư… rất yêu cậu Dạ.”