Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 756



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 756: TÔI KHÔNG HẤP DẪN BẰNG CÔNG TY?

Hàn Minh Thư thật sự không biết nên nói gì sau đó, cô chỉ có thể ngậm miệng, có chút ảo não bỏ tay xuống.

“Chuyện hôm đó… Thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự đã nhận nhầm người, anh phải tin tôi, tôi chắc chắn là không có khao khát có được anh, tôi đến ứng tuyển trợ lý thư ký hoàn toàn la do quý công ty thu hút, cho nên… muốn đến học hỏi.”

“Ồ.” Dạ Âu Thần lạnh lùng đáp: “Ý của cô là, tôi không hấp dẫn bằng công ty?

Hàn Minh Thư: “?”

“Không, tôi không có ý đó, tôi chỉ…”

Lần đầu tiên Hàn Minh Thư luống cuống trước mặt Dạ Âu Thần đến mức không biết phải nên nói gì. Một khi luống cuống, đôi mày thanh tú của cô sẽ nhíu chặt, cả trong đôi mắt trong veo cũng tràn đầy lo lắng.

Nhìn thấy cô bất lực, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ nhếch lên.

Không ngờ người phụ nữ kỳ lạ này… cũng thú vị thật.

Không đúng.

Anh đang làm gì vậy?

Rất nhanh Dạ Âu Thần phản ứng lại, nheo mắt lại, nhìn quan sát người phụ nữ trước mặt một cách nguy hiểm.

Nhưng cho dù ánh mắt có trong veo hơn và hành vi có hơi kỳ lạ. Tại sao anh lại ở đây lãng phí thời gian với người phụ nữ này?

“Đưa tay ra.”

Vẻ mặt Hàn Minh Thư khó hiểu: “Làm gì?”

Dạ Âu Thần không kiên nhẫn, nói: “Kêu cô đưa tay ra thì cô cứ đưa ra, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Hàn Minh Thư không biết làm sao, chỉ có thể đưa tay ra.

Xủng xẻng.

Anh ném chìa khóa vào lòng bàn tay Hàn Minh Thư, cô sững sờ một lúc, nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay, mới nhận ra là cô mang theo.

Làm sao chìa khóa lại ở chỗ anh ấy? Lẽ nào là vừa rồi bị rơi?

Nhưng chìa khóa cô đã làm rơi, tại sao Dạ Âu Thần lại đưa nó cho mình?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo đầy vẻ kinh ngạc vui mừng: “Anh ở đây đợi tôi chính là muốn trả lại chìa khóa cho tôi?”

Dạ Âu Thần: “… Ai nói tôi ở đây đợi cô?”

Trong thoáng chốc cô nhận ra rằng… Năm năm trôi qua, Dạ Âu Thần vẫn là Dạ Âu Thần, tính cách ban đầu vốn chưa từng thay đổi, chỉ có điều là… Về sau, anh đã thay đổi vì mình.

Trong một lúc, Hàn Minh Thư nhìn ánh mắt của anh mà xúc động.

Bởi vì hai người đứng gần, tất nhiên Dạ Âu Thần cũng nhìn ra cảm xúc trong mắt cô. Lúc này thấy cô nhìn mình vô cùng xúc động, anh cho là cô vì chiếc chìa khóa mà cảm động và tự đa tình cho rằng anh có lòng ở đây để đưa chìa khóa lại cho cô.

Ngay lập tức, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, giọng điệu có chút khinh thường.

“Tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm nên xua tan những suy nghĩ không thật đó đi. Lấy được chìa khóa rồi thì cô có thể rời đi.”

Nói xong, Dạ Âu Thần xoay người nghênh ngang bước đi.

Hàn Minh Thư đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng rời đi của anh, từ từ cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa.

Có lẽ chìa khóa đã được anh cầm lâu nên bên trên vẫn còn nhiệt độ của lòng bàn tay anh, ấm áp…

Hàn Minh Thư cúi đầu, áp gò má vào chìa khóa.

Thật tốt.

Nhiệt độ cơ thể của anh ấy… thật sự tồn tại.

Tin tức Dạ Âu Thần xuất hiện ở Uất Trì cũng không có truyền về trong nước.

Nhưng tin tức Hàn Minh Thư đột ngột xin nghỉ phép đã khiến người trong công ty kinh ngạc. Kể từ khi cô thay thế Dạ Âu Thần làm phó tổng giám đốc Tập đoàn Dạ thị, mỗi ngày cô đều bận đến tối mày tối mặt. Tất cả mọi chuyện của công ty, bao gồm nhiều hợp đồng bị hủy bỏ vì Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, đều là cô tăng ca giải quyết.

Chưa tới trễ một ngày, trước giờ đều đến công ty sớm.

Nhưng bây giờ cô lại xin nghỉ.

Mọi người có hơi ngạc nhiên, đoán già đoán non về hành động này của cô.

Hàn Đông và Tô Cửu đã làm tốt công việc một cách bí mật, hoàn toàn không để mọi người biết chuyện cô ra nước ngoài, chỉ nói là cô liên tục lo việc của công ty hơn một tháng, lại không có tin tức của Dạ Âu Thần, cho nên tâm tư và sức lực cạn kiệt, không chịu nổi, cần phải nghỉ ngơi một thời gian lâu.

Mọi người đều nghĩ rằng cô thực sự đã có nhiều đóng góp cho công ty trong suốt thời gian qua. Dạ Âu Thần không có ở đây, một mình cô đã đảm đương rất nhiều việc, quả thực cần được nghỉ ngơi nhiều.

Còn về ngày trở lại thì không chắc.

Mọi người lại than thở.

Nhưng chỉ có một người biết được sự thật, đó là ông Trần, trong khoảng thời gian này đã chiếu cố nhiều đến Hàn Minh Thư.

Khi cô vào công ty, ông Trần vẫn luôn đứng trên lập trường của cô ủng hộ cô, sau này cũng đã giúp đỡ cô vượt qua rất nhiều khó khăn. Vì vậy Hàn Đông và Tô Cửu đã tìm đến ông ta trước tiên và nói cho ông ta biết về chuyện này.

Ông Trần biết tin Dạ Âu Thần vẫn còn sống nên suýt bật khóc, vuốt râu chua xót nói: “Tôi biết thằng nhóc thối này mạng lớn mà.

Trước kia cậu ta thường xuyên chọc tức tôi, sao có thể dễ dàng chết như vậy được? Chao ôi, là con bé Minh Thư có phúc nên đã thực sự để nó đợi được. Vậy… tình hình hiện tại của thằng nhóc Âu Thần thối thế nào rồi? Nếu đã tìm được người rồi sao không đưa về?”

Tô Cửu khẽ cười nói: “Bác Trần, chuyện này rất khó giải thích rõ. Cậu Dạ vẫn còn sống đã là chuyện tốt rồi, còn về những chuyện khác có hơi phức tạp. Cậu Dạ, cậu ấy… hình như đã mất trí nhớ, không còn nhớ những chuyện trước đây.”

Ông Trần lập tức trợn to hai mắt: “Cô nói cái gì? Thằng nhóc thối đó mất trí nhớ?”

Nghĩ đến điều gì đó, ông Trần đột nhiên nói: “Vậy Minh Thư há chẳng phải là…”

“Dạ vâng.” Tô Cửu gật đầu: “Cô Minh Thư ở lại bên đó, nói là nhất định phải đưa cậu Dạ trở về. Trước khi cô ấy đưa cậu Dạ trở về, nhiều việc trong công ty đều phải nhờ vào bác Trần giải quyết.”

Điều này nói ra, ông Trần liền có tinh thần trọng nghĩa, lập tức vỗ ngực gật đầu: “Chuyện này cô yên tâm, nếu nó đã quyết định rồi, vậy thì trong khoảng thời gian này tôi sẽ trông nom công ty thật tốt, không để cho những người có ý đồ xấu kia có cơ hội lợi dụng.”

Dáng vẻ này của ông ta thực sự chọc cười Tô Cửu.

“Bác Trần, bác thật thú vị.”

Hàn Đông cũng nhếch môi, khẽ mỉm cười: “Chẳng trách Minh Thư luôn khen bác Trần trước mặt người anh là cháu đây…

Chuyện lần này… Minh Thư cũng đã nói trước với bọn cháu, chỉ nói cho một mình bác Trần biết.”

Ngay khi ông Trần nghe nói chuyện của Dạ Âu Thần chỉ có một mình ông ta biết, thì cảm thấy sứ mệnh của mình trở nên lớn lao hơn và xúc động đến mức suýt rơi nước mắt ngay tại chỗ: “Cậu yên tâm, sau này Minh Thư còn ở công ty ngày nào, ông Trần tôi vĩnh viễn sẽ không phụ lòng tin tưởng của cô ấy đối với tôi. Chao ôi, sống hơn nửa đời người rồi, cảm giác được người khác tin tưởng tuyệt vời làm sao.”

Trước đây khi Dạ Âu Thần còn đương chức, mặc dù thường xuyên phản bác lại ông ta, nhưng… rất nhiều lần ý kiến ông ta đưa ra, thằng nhốc thối Dạ Âu Thần này vẫn âm thầm thực hiện theo.

Bây giờ hai vợ chồng đều tin tưởng ông ta như vậy, thực là xúc động quá.