Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 775



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 775:

 

Ánh mắt anh như muốn giết chết tên đàn ông nước ngoài kia ngay lập tức vậy.

 

“Uất Trì Thần, tôi Mãi cho tới khi nhìn vào mắt Uất Trì Thần, tên đàn ông ngoại quốc mới hiểu ra, hôm nay anh ta chết chắc rồi.

 

Mẹ nó chứ…

 

Vừa rồi lúc Kiều Trị gọi điện thoại không phải nói anh sẽ không tới sao?

 

Sao đột nhiên anh lại xuất hiện? Rốt cuộc là có chuyện gì? Trong lòng tên đàn ông nước ngoài vô cùng hoảng loạn, không ngừng suy nghĩ xem nên giải quyết tình hình này như thế nào.

 

Kiều Trị nhìn thấy Uất Trì Thần, anh ta vội vàng chạy tới trước mặt anh, dáng vẻ không khác gì một con vật nhỏ gan. cho.

 

“Chuyện này chuyện này.

 

Anh ta mấp máy môi nhưng lại không biết nên giải thích chuyện này với Uất Trì Thầm như thế nào cho phải “Vừa rồi anh muốn rót rượu cho cô ấy sao?”

 

Uất Trì Thầm quay đầu, nửa mặt anh tối sầm, dưới ánh đèn lập lờ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

 

“Tôi… tôi… tôi chẳng qua chỉ muốn mời cô ấy một chén rượu xã giao thôi chứ không hề có ý xấu “Vậy sao?”

 

Đôi môi mỏng của Uất Trì Thần khẽ nhếch lên, nụ cười của anh khiến người ta sởn gai ốc: “Hóa ra anh lại khách sáo như vậy, Kiều Trị tối nay anh thay tôi chiêu đãi anh ta một bữa no nê đi.” Kiều Trị khó hiểu: “Ý anh là sao?”

 

Uất Trì Thần khẽ liếc mắt, Kiều Trị lập tức hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, phục vụ, mang hết rượu ở chỗ này tới đây.”

 

Vai ác này Kiều Trị bắt buộc phải diễn, tuy rằng anh ta mới chỉ quen biết Uất Trì Thần không lâu nhưng anh ta hiểu rất rõ con người Uất Trì Thầm.

 

Người là anh ta mang đến nơi này, nếu như lúc này anh ta còn dám nói gì e rằng kết cục cũng sẽ không khác gì tên đàn ông nước ngoài kia.

 

Tuy rằng ánh mắt Uất Trì Thầm nhìn anh ta vẫn sắc bén và vô cùng lạnh lùng, Kiều Trị thấp giọng nói: “Không phải anh đã tất máy sao?”

 

Uất Trì Thần không thèm nhìn Kiều Trị, anh đi thẳng tới chỗ Hàn Anh Thư đang bị dọa cho ngây người Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần trở lại. Mãi cho tới khi dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, anh lạnh lùng ném xuống một câu: “Còn không đi à? Muốn ở đây chờ người khác chuốc rượu nữa sao?

 

Hàn Anh Thư sửng sốt.

 

Khỏe môi cô khẽ giật giật, cô muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.

 

Cô muốn cử động nhưng lại phát hiện cả người cứng đờ, không thể bước được một bước nào.

 

Lồng ngực trở nên ấm nóng như có thứ gì đó muốn phun trào ra.

 

“Còn ngày ra đó làm gì?”

 

 

Hàn Anh Thư khẽ kêu lên một tiếng, cô theo phản xạ mà quàng tay ôm lấy cổ anh.

 

Chú thích: Bởi vì thân phận của nam chính nên tên nam chính sẽ để ngẫu nhiên là Dạ Âu Thần hoặc Uất Trì Thần, các bạn sẽ hiểu mà đúng không. Yêu thương.

 

Cũng không biết có phải do bên ngoài quá lạnh hay không, hoặc có thể do cô quả đói, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, đối tay cô ôm chặt lấy cổ Dạ Âu Thần, cơ thể hai người dán sát vào nhau vô cùng thân mật.

 

Cho dù cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, đối lập hoàn toàn với cơ thể lạnh như băng của cô Khi Uất Trì Thần bế cô lên, anh phát hiện ra cô vô cùng nhẹ, dường như chỉ dùng một tay là có thể bẻ gãy eo cô, hơn nữa.. cả người cô lạnh toát, không khác gì một tảng băng.

 

Uất Trì Thần nhíu mày lại, anh không nói nhiều nữa, trực tiếp ôm cô ra bên ngoài.

 

Chỉ còn lại đám người trong phòng liếc mắt nhìn nhau.

 

Có người còn không nhịn được mà dụi dụi mắt.

 

“Tôi không nhìn lầm chứ? Người vừa mới xuất hiện là Uất Trì Thần sao?”

 

“Mẹ nó chứ, sao cô gái đó lại may mắn vậy?”

 

Mà bên ngày, Kiều Trị đã bảo phục vụ mang toàn bộ rượu lên, hết lượt này tới lượt khác, tuy rằng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, có điều… quán bar có thể kiếm tiền là tốt rồi.

 

Tháng này xem ra doanh số sẽ tăng rất nhiều.

 

Rượu đã mang tới rất nhiều, toàn bộ đều để trước mặt Kiều Trị.

 

“Thưa anh, rượu anh gọi đã mang tới đủ rồi, anh xem?”

 

Kiều Trị rủ ra một tấm thẻ ngân hàng trong ví đưa cho phục vụ, anh ta lưu manh nói: “Cà thẻ đi, sau đó tìm vài người đề tên kia ra, đổ rượu vào mồm anh ta”

 

Phục vụ nhận lấy thẻ ngân hàng sau đó ngơ ngác hỏi: “Hả?”

 

Kiều Trị có chút mất bình tĩnh.

 

“Hả cái gì mà hả? Không làm được à?”

 

Phục vụ vội nói: “Không, ý tôi là rót hết chỗ rượu này vào, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

 

Ôi, nếu nhỡ xảy ra chuyện, vậy chẳng phải phiên phức lớn rồi sao?

 

Kiều Trị nghĩ một lúc rồi nói.

 

“Nếu như vậy… chỉ cần không để chết người là được, miễn là để anh ta uống rượu, không phải anh ta thích mời rượu người khác sao?”