Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 900



Chương 900:

Mong cả nhà thông cảm cho việc edit tên nhân vật nhé! Team sẽ cố gắng khắc phục nhanh lỗi tên nhân vật gây khó chịu. Chúc cả nhà vui khỏe!

Dạ Âu Thần nghĩ đến lời Hàn Minh Thư nói với anh lúc nãy, liếc nhìn phong bì đó một cái, sau đó lại nhận lấy mở ra.

 

Quả nhiên, bên trong là một tấm chi phiếu “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì không?”

 

Chị Lâm đứng tại chỗ do dự một lúc, cảm thấy văn nên nói chuyện đó cho anh biết thì tốt hơn.

 

Ông bảo tôi sắp xếp một vị trí trong công ty cho cô chủ nhà họ Đoan Mộc” Nghe thế, Dạ Âu Thần lập tức nhíu máy lại, khi chất trên người trở nên u ám hơn.

 

Người phụ nữ đó còn chưa hết hy vọng sao? Rõ ràng đã nói rõ như thể với cô ta rồi.

 

Thấy anh chau mày, trong lòng chị Lầm nói quả nhiên giống như mình đoán, tổng giám đốc vẫn tránh con gái còn không kịp như cũ, chỉ là Đoan Mộc Tuyết này là một nhân vật đặc biệt, thật sự không tiện sắp xếp.

 

Chị Lâm suy nghĩ, cân nhắc nói: “Thấy ý của ông là, ông ta rất coi trọng cô Đoan Mộc, nếu không cho vị trí được, sợ là chọc giận ông, nhưng nếu sắp xếp vị tri…”

 

Vậy thì những ngày tháng sau này, đoán chừng tổng giám đốc không có ngày bình yên.

 

Mặc dù thái độ của ông rất cứng rắn, nhưng dẫu sao thì có quan hệ với Dạ Âu Thần, thế nên chị Lâm vẫn bàn bạc với anh một chút.

 

Có chuyện gì thì hai ông cháu bọn họ về nhà lại bàn bạc. Cũng không biết vì sao, chỉ Làm nhìn khóe mắt của Dạ Âu Thần hay lườm phía dưới bàn làm việc một chút, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Chị Lâm, công ty nhà họ Đoan Mộc thế nào?”

 

Vấn đề đột nhiên xuất hiện này…

 

Chị Lâm ngày người một lúc, sau đó nói: “Công ty nhà họ Đoan Mộc cũng rất lợi hại, dẫu sao thì cũng là công ty xếp số một số hai.

 

Nghe xong, Dạ Âu Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy sao cô ta lại bỏ gần lấy xa ?”

 

Nói đến đây, chị Lâm cũng coi như hiểu được ý của Dạ Âu Thần, cô lập tức gật đầu: “Tôi biết nên làm như thế nào, nếu không có chuyện gì, vậy tôi xin đi trước.”

 

Sau khi chị Lâm đi, Hàn Minh Thư còn đang trốn dưới gầm bàn suy nghĩ, Đoan Mộc Tuyết lại muốn vào công ty? Còn lấy Uất Trì Thần làm chỗ dựa cho cô ta?

 

Thật sự xong đời, nếu Uất Trì Thần không hướng về cô, vậy thì mình sao lại khổ sở làm nhiều chuyện như thế? “Người đã đi rồi, còn không ra đi, em ở đó thành nghiên à?”

 

Đang suy nghĩ, đình đầu lại truyền đến tiếng nói của Dạ Âu Thần.

 

Hàn Minh Thư ngắng đầu lên, đúng lúc nhìn ánh mắt của Dạ Âu Thần, nhưng cô không đứng dậy ngay lập tức, mà lại hỏi: “Nếu không sắp xếp vị trí cho cô ta sẽ đắc tôi ông ngoại anh chứ?”

 

Dạ Âu Thần đợi mấy giây, thấy cô vẫn còn ngồi xổm ở đó, dứt khoát hơi ngồi xuống trước mặt cô, trầm giọng.

 

“Chẳng lẽ em hy vọng anh sẽ sắp xếp vị trí cho cô.”

 

Hàn Minh Thư lắc đầu.

 

Cô cũng không muốn mỗi ngày đi làm lại thấy cái mặt đáng ghét đó, lại thêm tính tình của Đoan Mộc Tuyết, chắc chắn ngày nào cũng sẽ gây rắc rồi cho mình.

 

“Đứng lên trước đã.” Dạ Âu Thần kéo tay cô, kéo cô vào lòng mình, sau đó ôm cô đứng dậy.

 

Sau khi Hàn Minh Thư đứng dậy thì lùi ra, lại phát hiện tay của anh vẫn đặt trên eo mình, khiến cô hoàn toàn không tránh được.

 

“Những chuyện này anh sẽ xử lý tốt, tất em cu ta?” như bình thường là được rồi. Chỉ là… em không thể ở cho đó nữa.”

 

“Cái gì? Vậy em ở đâu?” Hàn Minh Thư giật khỏe miệng, cô vừa mới thuê phòng, mới ở chưa bao lâu, cô còn giao tiền thuê và tiền thế chấp rồi.

 

Dạ Âu Thần nghĩ đến tính cách thất thường của Đoan Mộc Tuyết, lại nhìn ánh mắt trong trẻo của Hàn Minh Thư, cảm thấy vẫn không nói chuyện này cho cô biết là được, miễn cho đến lúc đó cô lại lo lắng sinh số hãi.

 

Nhưng muốn cô chuyển nhà, cũng cần một lý do mượn cớ.

 

“Anh lo là ông ngoại bí mật gây rắc rối cho em, anh sẽ chọn chỗ ở mới cho em”

 

Hàn Minh Thư nháy mắt, nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tác: “Anh… sẽ không nhân cơ hội bảo em ở cùng với anh chứ?”