Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 960



Chương 960:

 

Còn Dạ Âu Thần, cũng đã phát sinh loại truyện như thế này rồi, anh chắc là cũng không phải là loại người đem chuyện này ra nói trước mặt mọi người.

 

Cô ta chỉ cần đợi anh chịu trách nhiệm là được rồi.

 

Vừa hay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Ai đó?”

 

Tâm trạng Uất Trì Thần không tốt, cho nên giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn.

 

Vu Ba đứng ngay trước cửa, rất cung kính nhìn Uất Trì Thần: “Ông cụ, Cậu Thần đã quay về rồi.”

 

Nghe nói thế, mắt của Đoan Mộc Tuyết sáng lên, anh đã quay về rồi?

 

Trong lòng cô ta vui mừng, anh cuối cùng cũng quay lại rồi, nhưng mà rất nhanh Đoan Mộc Tuyết lại nghĩ đến chuyện gì đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng.

 

Bởi vì cô ta rất quý trọng cơ hội đêm hôm qua, cho nên cô ta đã bỏ thuộc Dạ Âu Thần với liều lượng rất mạnh, khi đó Đoan Mộc Tuyết chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là nhất định phải giữ Dạ Âu Thần ở lại.

 

Nhưng sau đó lại nghĩ đến nếu anh đã đẩy ngã bản thân cô ta rồi, bản thân đụng đầu nổi đầy sao, khi thu hồi lại tinh thần muốn tìm anh, thì đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.

 

Sau đó Dạ Âu Thần biến mất cả một đêm, bây giờ quay về,

 

Một đêm đó… Chắc là đã bị ai chiếm tiện nghi lớn rồi.

 

Nghĩ rồi lại nghĩ, Đoan Mộc Tuyết tức giận nắm chặt quả đấm, thật không ngờ được cô ta lại tự mình tạo cho người khác cơ hội.

 

Chỉ có điều vậy thì đã sao, ai bảo cô ta là cô chủ nhỏ của họ Đoan Mộc.

 

Uất Trì Thần nghe thấy Dạ Âu Thần Quay về, giống như là chạm phải dây thần kinh kích thích, đứng phắt dậy: “Nó còn mặt mũi quay về sao, vậy được, ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp nó xem nó muốn cái gì!”

 

“Ông nội Uất Trì.”

 

Đoan Mộc Tuyết lại đổi giọng điệu nhọ nhẹ gọi ông ta một tiếng, làm ra bộ dạng nói đỡ cho Dạ Âu Thần: “Ông đừng trách anh Thần nhé, chuyện này… Không thể trách anh ấy được.”

 

“Không trách nó thì trách ai? Cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đợi ông nội đi xử lý nó.”

 

Nói xong, Uất Trì Thần liền rời khỏi phòng, bác sĩ cũng để cho Đoan Mộc Tuyết nghỉ ngơi, sau đó mới rời khỏi.

 

Còn quản gia Vu Ba thì đi theo sau lưng của Uất Trì Thần xuống lâu, vừa đi vừa nghe ông cụ tức giận nói: “Vu Ba, mang gia pháp lên đây.”

 

Vu Ba: “…

 

Ông cụ, Cậu Thần đã lớn đến như vậy rồi, dùng gia pháp sợ là không thích hộp đâu ạ.”

 

Quan điểm của ông cụ hơi truyền thống, cho nên hiện nay nhà họ Uất Trì vẫn còn tồn tại gia pháp.

 

Uất Trì Thần nghe thế, khựng bước chân lại, không hài lòng nhìn Vu Ba.

 

“Vu Ba, ý của ông là sao? Dù cho nó có lớn đến đâu, nhưng nó làm cho Tiểu Tuyết bị thương thành ra bộ dạng này, không dùng gia pháp thì chắc nó đã quên mình họ gì rồi.”

 

Nghe thế, Vu Ba lại y thức được đưa tay ra sờ sờ mũi mình, nói đỡ cho Dạ Âu Thần vài cầu: “Tùy cậu chủ Thần ở trong nhà khoảng thời gian này không lâu, nhưng có thể thấy cậu chủ Thần không giống dạng người bồng bột, hơn thế nữa, có nói sao thì cô Đoan Mộc cũng là con gái, cậu chủ Thần dù cho có tức giận đến đâu, cũng không đến mức ra tay với cô Đoan Mộc.”

 

Suy nghĩ của Vu Ba và Uất Trì Thần không giống nhau, ông ta chỉ là một quản gia, chuyện này mà nói đối với ông ta là chuyện của người ngoài.

 

Người ở ngoài cuộc ấy mà, nhìn mọi chuyện luôn sáng suốt và tỉ mỉ hơn người trong cuộc.

 

Không giống như Uất Trì Thần, trong đầu toàn là suy nghĩ cố chấp cổ hủ của bản thân, sau đó lại tự đúc kết là cháu ngoại của mình làm chuyện quá đáng quá.

 

Nhưng theo như Vu Ba thấy được, cậu Thẩm một chút cũng giống dạng người có thể làm ra chuyện như vậy.

 

Nhưng mà dù cho có là như vậy, Uất Trì Thần được lời nói của ông ta chỉ điểm, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại một lát.

 

Ông ta khẽ hít mặt lại, ánh mặt vô cùng nghiêm trang sắc bén nhìn Vu Ba.

 

“Cho nên… Ý của ông là…?”

 

Vu Ba nhẹ nhàng nói một tiếng: “Theo như tôi phỏng đoán bên trong có thể có sự hiểu lầm nào đó, ông cụ, Cậu Thần có nói thế nào cũng là đứa cháu ngoại mà ông không dễ dàng gì mới tìm lại được, ông cụ đừng vì bất kỳ nguyên nhân gì mà… Làm tổn thương nội tâm của Cậu Thần.”

 

Uất Trì Thần: “…”

 

Không thể không nói, Vu Ba không thẹn là người ở bên cạnh ông ta lâu như thế, những lời nói này hoàn toàn chạm đến giới hạn tâm lý của Uất Trì Thần.

 

Ông ta lâm lúc cảm thấy là, bản thân làm như vậy là đang ép bức đứa cháu ngoại mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ép anh đến mức không chịu nổi nữa.

 

Nhưng suy nghĩ lại, năm đó mẹ của anh gặp phải thảm cảnh.