Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 Tuổi

Chương 23: Bệnh Của Đạo Diễn Hứa Được Chữa Trị



"Thế nhưng trên báo cáo kiểm tra sức khỏe, chức năng các cơ quan của ông đều tốt hơn trước, nhất là gan tạng! Hiệu quả này còn có tác dụng hơn cả phẫu thuật!"

Đạo diễn Hứa thốt ra: "Không có khả năng!"

"Đây quả thực là kỳ tích y học a! Lão Hứa, ông có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút xem rốt cuộc gần đây gặp được kỳ ngộ gì không? Đây chính là phát hiện lớn tạo phúc cho nhân loại đó!"

Đạo diễn Hứa mấp máy bờ môi nói: "Ngày ngày tôi chỉ quanh quẩn với việc quay phim, có thể có kỳ ngộ gì? Có lẽ là tôi lương thiện cảm động trời xanh."

Vất vả lắm mới đuổi được chủ nhiệm Trương 10 vạn câu hỏi vì sao đi, đạo diễn Hứa hoạt động thân thể một chút, bất chợt phát hiện xương cốt của ông ta cũng thư giãn rất nhiều.

Khi Lâm Kha đi theo chị Kim vào gian phòng, liền thấy đạo diễn Hứa đang giơ chân vận động.

Ừm, sắc mặt nhìn không tệ.

"Đạo diễn Hứa, tôi tới tìm ông xin lỗi! Lâm Kha đã biết sai rồi, cô ấy không dám tái phạm nữa!"

Đạo diễn Hứa tức giận nói: "Không cần, cô ấy không xuất hiện trước mặt tôi, nói không chừng tôi có thể sống lâu hơn hai năm!"

Lâm Kha nhìn tướng mạo của đạo diễn Hứa, nói với vẻ mặt thành thật: "Đạo diễn Hứa à, tướng mạo của ông vốn là người đoản mệnh, tuổi thọ chỉ có sáu mươi năm. Nhưng may mà ông tốt số gặp được tôi, cho nên số mạng ông đã phát sinh thay đổi, ít nhất ông còn có ba mươi năm tuổi thọ để sống."

Đạo diễn Hứa đã năm mươi tám tuổi cảm thấy máu trong người sôi trào, trước mắt hiện lên một mảnh sao vàng, gần như lại sắp tức đến ngất đi.

"..."

Chị Kim hoàn toàn hoảng sợ: "..."

Lâm Kha đang trù đạo diễn Hứa chết sớm sao!

"Mau mau cút! Cút cho tôi!" Đạo diễn Hứa cầm lấy một quả táo còn chưa rửa trên mặt bàn ném tới: "Cũng bởi vì gặp cô nên tôi mới sống ít đi ba mươi năm!"

Sao ông ta lại xui thế này, chọn nhầm diễn viên không nghe lời đã đành, còn đặc biệt chạy đến bệnh viện trù ông ta chết sớm!

Lâm Kha còn chưa kịp dặn dò đạo diễn Hứa uống thuốc đã bị chị Kim kéo đi.

Chị Kim này cái khác đều rất tốt, chỉ là luôn dắt cô chạy đi.

Ra khỏi bệnh viện, chị Kim cắn răng nói ra: "Không được, em nhất định phải đạt được sự thông cảm của đạo diễn Hứa! Hôm nay tâm tình đạo diễn Hứa quá kích động, ngày mai chúng ta lại đến!"

Lâm Kha nhìn lên trời.

Cô chỉ nói sự thật thôi mà!

Dù tức giận thì đó cũng là sự thật a!

Ngày hôm sau, chị Kim mang theo Lâm Kha tới.

Còn chưa đi vào cửa phòng bệnh đã bị trợ lý đạo diễn Hứa đuổi đi.

Ngày tiếp theo, cửa bệnh viện không chỉ có trợ lý đạo diễn Hứa mà còn có một cặp nhà báo paparazi!

Độ khó gặp mặt đạo diễn Hứa lại thăng cấp.

Chị Kim tuyệt vọng, e là đời này Lâm Kha không thể xoay người được rồi.

"Chị Kim!" Chị Kim nghe thấy tiếng gọi như mèo con của Lâm Kha, chị ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hoảng sợ đến mức hồn suýt bay ra khỏi cơ thể: "Em muốn làm gì?"

Lâm Kha đang leo lên cửa sổ bệnh viện, hơn nữa còn có thể leo vào!

Đó là phòng bệnh tầng bảy đấy!

Lâm Kha leo lên kiểu gì!

Cô là thằn lằn tinh à!

Chị Kim vội vàng nắm chặt khăn quàng cổ, che chắn nửa gương mặt, trà trộn vào trong đội ngũ người nhà bệnh nhân, đi thang máy lên tầng.

Trợ lý đạo diễn Hứa đều ở phía dưới đại sảnh, hoàn toàn không phát hiện Lâm Kha và chị Kim lén lút đi vào.

Đạo diễn Hứa đang vận động một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Kha và người đại diện của cô lén lút đi vào.

"Đạo diễn Hứa!" Chị Kim rốt cuộc cũng nhìn thấy người, nước mắt suýt nữa chảy xuống, còn kích động hơn khi nhìn thấy người thân của mình.

"Các cô còn tới làm gì?" Máu trong người đạo diễn Hứa lại sôi trào: "Trù tôi chết không yên lòng, còn muốn tận mắt thấy tôi chết sao?"