Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 114: Vượt Ngục





Đối với Kim Tiểu Ốc tiền giờ này không còn quan trọng nữa, cô chỉ muốn ngay lập tức đựợc tự do, được bay nhảy, đựợc thả mình trong bầu khí quyển, đựợc sống có ý nghĩa hơn.
“Được, tôi đồng ý”
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên.

Đây là số điện thoại của tôi, cô phải nhớ rõ, sau này có chuyện gì thì gọi cho tôi, còn đây là máy nghe lén đời mới nhất, khi thấy có gì khả nghi thì chỉ cần bật nút này là có thể nghe lén tất cả những âm thanh cũng như định vị chính xác vị trí.”
Kim Tiểu Ốc dùng tay mở nắp thỏi son ra, một đầu của thỏi son là son môi thông thường, một đầu khác chính là tai nghe, nắp tai nghe là chốt mở.

Thiết kế của máy nghe lén này đúng là rất tinh vi.

Kim Tiểu Ốc trực tiếp nhận lấy rồi bỏ vào trong ngực áo kẹp ở trong nội y, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
“Rõ”
“Thôi cô về đi”

"Chờ một chút, tôi còn có một vấn đề cần hỏi, ông biết Đậu Diệc Phồn bây giờ đang ở đâu không? Tại sao anh ấy không đến thăm tôi?”
“Sau khi cô bị bắt thì công an thành phố cũng bắt tay vào cuộc điều tra các hành vi phạm pháp của Đậu gia.

Lão cáo già Đậu gia rất cảnh giác, không đợi người tới bắt, chỉ trong vẻn vẹn có nửa tháng ông ta đã bán hết tài sản, của cải rồi mang theo vợ con cùng thủ hạ cao bay xa chạy.

Nghe nói có người nhìn thấy Đậu gia ở Ma Cao đánh bạc, rất có thể giờ này cả nhà bọn họ đang yên ổn sống ở Ma Cao cũng nên.

Về sau nếu có cơ hội cô cũng có thể tới Ma Cao tìm hiểu một chút.

Nhưng theo như tôi thấy, cô cũng không nên coi trọng đoạn tình cảm cùng Đậu Diệc Phồn.

cô không yêu cậu ta mà chỉ cảm kích.


Trải qua chuyện lần này cũng coi như cô đã trả hết nợ cho cậu ta, hãy cố gắng mà sống cho tốt.Nếu như anh ta có còn thích cô đi nữa, thì cô cảm thấy rằng người Đậu gia liệu có cho phép các người ở cùng một chỗ.”
Tiểu Ốc gật đầu trở lại phòng giam.Cô hiểu rằng mình phải tiếp tục đè nén sự tức giận trong lòng mình, không thể phát tác ra ngoài.

Trong căn phòng chật chội này, đều là những nữ phạm nhân chịu mức tù từ tám đến hai mươi năm.

Lúc đầu khi mới đến cũng có người khi dễ cô, bắt nạt cô.

Nhưng Kim Tiểu Ốc là ai chứ, chỉ cần một tay cũng có thể đem người nọ đánh ngã.

Vì vậy bình thường cũng không có người dám chọc tức cô, nhưng cũng không ai nói chuyện với cô.

Từ nhỏ Kim Tiểu Ốc cũng không cùng con gái nói chuyện, lại sống một mình nhiều năm rồi nên đối với cô những nữ phạm nhân này chỉ là ngoại tộc.

Họ coi cô như hổ, bởi cô còn dữ hơn hổ rất nhiều lần.