Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 122: Quá Khéo





“Thế nào vẫn chưa nhớ ra? Vậy để tôi nhắc em nhớ.

Hơn một năm trước, trong một khách sạn tài Đài Loan.

Em say rượu đi tới phòng tôi, sau đó chúng ta cả đêm triền miên….”
“Là anh”
Lần này Kim Tiểu Ốc đã nhớ lại tất cả.

Anh chính là cái tên yêu nghiệt tự đại ngông cuồng năm đó.
“Đúng.

Là tôi.

Nếu em đã nhớ rồi thì tôi cũng không ngại cùng em diễn lại một lần nữa.”
Lữ Trị một bộ dáng xem kịch vui nhìn cô.

Chóp mũi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ sữa tắm trên người cô tản ra, rất mê người.
“Kẻ điên, buông tôi ra!”
Kim Tiểu Ốc một chút cũng không có hứng thú.

Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cảnh sát giao rồi sau đó làm lại cuộc đời.

“Quên giới thiệu với em.

Tôi họ Lữ, em có thể gọi tôi là A Trị.

Hoa tỷ vì hai hòm vũ khí đã bán em cho tôi.

Từ giờ em sẽ là người của tôi.”
Một giây trước Kim Tiểu Ốc vẫn còn giãy giụa nhưng sau nghe được câu này lại cảm thấy do dự.

Chẳng lẽ đến khi gặp được kẻ đứng sau những phi vụ buôn bán vũ khí mà chẳng tốn chút công sức nào, cô lại muốn bỏ cuộc.

Con người cố chấp Kim Tiểu ốc trước kia đâu rồi.

Không được, cô phải làm mọi chuyện rõ ràng.

Người đứng sau Hoa tỷ kia rốt cục là ai? Liệu có phải là kẻ đang đứng trước mặt cô.
“Anh là người buôn bán vũ khí?”
“Nữ nhân thông minh không nên hỏi quá nhiều, em về sau sẽ rõ.”
Thân phận của anh sao có thể lập tức toàn bộ nói ra.

Anh mua bán cái gì rất nhanh thôi cô cũng sẽ biết.

“Anh lúc trước tại sao lại đến Đài Loan?”
Năm đó đúng là rất trùng hợp.
“Em hỏi rất hay, ở đó tôi có mở một vài chi nhánh.”
Nhớ lại một đoạn thời gian đó hắn cùng người nhà cãi nhau liền chạy tới Đài Loan mở một công ty nhỏ, không ngờ càng làm ăn càng lớn.

Mà một năm trước hắn phải trở về Nam Châu thừa kế gia sản khổng lồ của gia tộc.

Không nghĩ chỉ định tới Hồng Kông chơi vài ngày lại có thể một lần nữa gặp lại cô.
Không biết nên hỏi điều gì nữa, Kim Tiểu Ốc nhanh chóng buông tay đang nhéo ở mông hắn, giùng giằng muốn ngồi dậy.

Lữ Trị muốn có được cô đã lâu sao nên đâu dễ dàng chịu buông tay.
“Bảo bối nghe lời, không cần trốn.

Em không thoát khỏi tay tôi đâu.”
“Nếu hôm nay anh đụng vào tôi, tôi sẽ lập tức tự sát.

Giờ tôi đã không còn gì để mất nữa, vậy thì cái chết có đáng gì.”
Đối với cô gái cố chấp như Kim Tiểu Ốc, Lữ Trị thật không có biện pháp.

Anh buông tay ra rồi nói:
“Đừng kích động quá! Được rồi.

Tối nay chúng ta chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm, nhưng về sau tôi không thể đảm bảo sẽ không ăn em, bởi em là người phụ nữ của tôi.

Từ giây phút gặp lại em tôi đã quyết tâm phải giữ em bên cạnh mình mãi mãi.

Em cũng đừng ảo tưởng chạy trốn.”