Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 136: Đến Lào





Tên đàn ông chợt hiểu ra, người cầm đầu vì bảo đảm những cô gái này bán được giá cao nên không cho phép bọn chúng động tay động chân với họ, phải giữ cho bọn họ hoàn hảo, không hao tổn gì thì mới được.

Còn nếu như vi phạm điều này thì sẽ bị cắt đứt “vật kia” nếu bị phát hiện.

Sắc mặt hắn tái nhợt lui về phía sau, mấy tên đàn ông kia nghe nói thế liền buông Kim Tiểu Ốc ra, một người trong số đó hung tợn cảnh cáo Kim Tiểu Ốc: “Mày cũng nên ngoan ngoãn một chút.”
“Thế nào, như tôi đã nói, nếu như mấy người còn dám động tay động chân ở trên đường, thì không còn cách nào khác là chúng tôi sẽ tự sát, đến khi chúng tôi chết rồi thì mấy người cũng đừng mong sống yên ổn.

Cút ra ngoài hết đi”.

Kim Tiểu Ốc nói xong liền đi tới bên cạnh cô gái mới vừa bị làm nhục, còn đang trần truồng nằm ở trên sàn nhà, giúp cô ấy mặc lại quần áo, rồi quay đầu lại trừng mắt, nhìn chằm chằm những tên đàn ông kia: “Thế nào? Không tin lời tôi nói? Có muốn hay không thử lại lần nữa ?”.
“Đi”.
Mấy gã đàn ông chật vật xuống xe, đem cửa xe khóa lại.

Trước mắt của các cô một lần nữa lại là sự tăm tối, nhưng giờ đây mọi người tình nguyện ở trong bóng tối, cũng không cần sự trong sạch khó giữ được kia.
Các cô gái hết sức cảm kích Kim Tiểu Ốc vì đã ra tay giúp đỡ, cũng lần lượt vây đến bên cạnh cô.

Đối với các cô mà nói thì Kim Tiểu Ốc chẳng khác nào là người bảo vệ cho họ, giúp họ tránh thoát khỏi nguy hiểm vào thời điểm vừa rồi.
Xe hàng liên tục lắc lư, lảo đảo chạy đi trên đường núi trong mấy ngày, rốt cục cũng đến Lào, khu vực biên giới giáp với tỉnh Vân Nam.


Buổi tối, khi Tiểu Ốc thấy bọn người kia xuống xe hóng mát mới phát hiện có điểm kì lạ.

Bởi đây là lần đầu tiên kể từ khi các cô bị nhốt không có ở rừng núi hoang vắng qua đêm.

Khi cửa xe được mở ra, có thể thấy cách đó không xa có một ngôi làng, Tiểu Ốc thấy lối kiến trúc ở đây so với Vân Nam có phần khác biệt, Lúc này các cô mới phát hiện mình bị những người dân đi xem náo nhiệt vây quanh, những người đó bàn luận xôn xao, nói gì đó mà các cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhưng mà Kim Tiểu Ốc cùng các cô gái cũng đoán được là bọn họ đã tiến vào Lào.

Nơi này rất ẩm ướt, lại nóng bức, hơn nữa nhìn kỹ cảnh vật xung quanh thì thấy phần lớn đều là cây cỏ và côn trùng.
Tối hôm đó, rốt cuộc các cô gái cũng nhắm mắt gục xuống vì mệt mỏi nhưng ai cũng mong ước có một căn phòng nào đó đơn sơ để họ có thể nằm ngủ thẳng ở trên đất.