Vương Triệu Quân mặt không biểu tình nói:
"Tại sao?" Tại sao muốn cô đi mà không nguy hiểm.
"Bởi vì Đậu đại ca không hy vọng con dâu của hắn ra đi quá nhanh, nếu cô là bạn gái của thiếu gia thì nên tiếp nhận tất cả".
"Đậu đại ca? Anh là người do ba của Đậu Diệc Phồn phái tới sao?"
"Đậu đại ca nghe nói cô muốn học bản lĩnh sinh tồn nên cố ý phái tôi tới dạy cô.
Tôi rất nghiêm khắc, cho nên đừng hy vọng sẽ lười biếng, kể cả khi thiếu gia có đến đây cũng phải cho tôi ba phần mặt mũi".
Tiểu Ốc rất muốn co cẳng chạy, nhưng nhìn anh ta là biết mình không thể chạy thoát được, nên chỉ có thể phục tùng.
Ngày đầu tiên huấn luyện nhẹ nhàng thôi, chạy bộ một canh giờ.
Vương Triệu Quân cũng không nhàn rỗi, chạy theo cô, đối với anh mà nói, chạy chẳng khác gì chơi.
Cô bi kịch phát hiện, cô nỗ lực chạy xong một vòng thì Vương Triệu Quân đã chạy xong ba vòng mà sắc mặt không đỏ lấy một chút, cũng không thở hồng hộc, thật làm người khác tức chết.
Đến phần huấn luyện vũ khí, Vương Triệu Quân mở một cái hòm: "Những vũ khí này, cô thích loại nào?"
Bên trong rực rỡ muôn màu các loại vũ khí đặc biệt, Tiểu Ốc chọn một khẩu súng lục bỏ túi.
Trước kia cô có được luyện nửa năm, mặc dù không phải bách phát bách trúng, nhưng ít nhất cũng dùng được.
"Súng lục mặc dù tốt nhưng không phải lúc nào cũng có thể mang theo bên người, cho nên cô còn cần một loại vũ khí cận thân khác”.
Vương Triệu Quân lấy trong hòm ra một cái túi nhìn rất bình thường, đổ ra xem.
Bên trong có đủ loại màu sắc và hình dạng: thủ trạc, đồng hồ, kẹp tóc, kẹp cravate… những thứ này để làm gì?
Tiểu Ốc không rõ.
đưa tay sờ sờ chúng.
Vương Triêu Quân không ngăn cản, Tiểu Ốc thuận tay cầm lên một bảo thạch trâm cài tóc rất đẹp, ngắm nghía sờ sờ, ngón tay nhấn một cái, từ trong bảo thạch bắn ra vài cây ngân châm rơi xuống đất, suýt chút nữa bắn lên giày cô làm cô giật mình.
Tiểu Ốc tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Ám khí".
Đây đều là ám khí không ai ngờ tới, nhìn rất đẹp.