Đậu Diệc Phồn lắc lắc khuôn mặt tái nhợt, cánh tay nhẹ nhàng vòng trên hông cô, tựa đầu trên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai của cô làm cô có cảm giác tê tê: "Không sao, để anh ôm một cái là khỏi ngay".
Tiểu Ốc ngoan ngoãn để cậu ôm, không tránh né.
Đậu Diệc Phồn vui vẻ ôm cô, từ từ xiết đôi tay,"Tiểu Ốc …".
"Ừ, có chuyện gì?"
"Không có, anh chỉ muốn gọi tên em".
Đậu Diệc Phồn ngẩng đầu lên, lui ra một khoảng, kinh ngạc nhìn cô, lẩm bẩm: "Đến bây giờ anh cũng chưa tin được rằng em đồng ý làm bạn gái anh, cứ như là mơ vậy, việc này có lẽ làm em chịu uất ức rồi.
Có lẽ em muốn dùng anh quên đi ai đó, không sao cả, hoan nghênh lợi dụng, anh sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ".
Hốc mắt Tiểu Ốc nóng lên, cảm thấy cậu như vậy thật không dễ dàng.
Có thể là đồng tình, có thể là cảm kích, Tiểu Ốc cúi người hôn lên môi cậu.
Đậu Diệc Phồn ngơ ngác, phải vài giây sau mới kịp nhận ra, mừng rỡ đáp lại.
Trước đây cậu từng có rất nhiều bạn gái, cho nên có kĩ thuật hôn điêu luyện, vậy mà lại bị hấp dẫn bởi nụ hôn ngây ngô của Tiểu Ốc.
Một nụ hôn nóng bỏng triền miên nhưng Tiểu Ốc phát hiện đầu óc mình cực kỳ tỉnh táo, không có yêu kiều hổn hển, trái tim cũng không đập loạn.
Cô rất bình tĩnh phối hợp với Đậu Diệc Phồn, sau đó cố ý giả bộ kích động.
Đang lúc nàng nhịn không được sắp lộ nguyên hình thì một tiếng ho nhẹ vang lên đã cứu cô: "Khụ khụ…".
Tiểu Ốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Triệu Quân đứng ở cửa, bình thản nói với Đậu Diệc Phồn: "Thiếu gia, bọn A Trung, A Hổ đến, đang ở ngoài cửa, ngày mai còn có huấn luyện, tôi đưa Kim tiểu thư về trước".