“ Mặc kệ là em có biện pháp, nhưng mà hắn ta đã ôm em, việc này em tính như thế nào đây? Em là của tôi, trước kia tôi chưa từng chán ghét em, nên tôi không cho phép em cùng bất kỳ người đàn ông nào ở cùng một chỗ, cũng không được ôm em.” Người phụ nữ của Lữ Trị không ai được phép chạm vào.
Tiểu Ốc thở dài, vì an toàn nên mau chóng rời đi khỏi nơi này, cô chỉ có thể tạm thời nghĩ biện pháp ổn định anh ta, Tiểu Ốc đưa tay ra vòng qua eo Lữ Trị từ phía sau, đầu dựa vào lưng anh ta, nói: “ Như vầy có thể chứ?”
“ Không đủ.”
“ Vậy anh muốn thế nào?”
“ Tôi gần đây ngủ không được ngon, em ngủ trưa cùng tôi.” Anh hiện tại chỉ muốn ôm Tiểu Ốc ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
“ Tại đây? Lỡ Điền Đại Quân trở lại thì sao?”
“ Đi theo tôi, hiện tại tôi đang ở phòng bên cạnh, nếu có động tĩnh gì thì có thể theo đường ban công trèo qua.” Anh đây là thích cái cảm giác yêu đương vụng trộm, thật kích thích.
Tiểu Ốc thua anh ta rồi, nếu như anh ta mà đã muốn thì khẳng định là sẽ không bỏ qua, nên đành phải theo anh ta trèo qua ban công phòng bên cạnh, bên kia ban công lại không khóa cửa, tựa như là anh ta đã sớm có âm mưu từ trước, Lữ Trị đưa tay ôm lấy Tiểu Ốc, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh, đắp chăn, không có dư thừa một động tác, cứ như vậy ôm Tiểu Ốc ngủ.
Tiểu Ốc ngủ không tới hai phút, nghe thấy cách vách có tiếng ấn chuông cửa, khẽ kêu lên một tiếng: “ Nguy rồi! Đưa cơm đến, tôi quay về phòng kia lấy.”
Xem cô hoang mang rối loạn đến quýnh lên lại trèo qua ban công đến phòng bên cạnh, mở cửa nhận đồ ăn giải quyết luôn tại chỗ, sau khi ăn xong miệng đầy nước tương đi lại đây, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu, Lữ Trị đưa tay ôm được Tiểu Ốc: “ Bảo bối, cẩn thận một chút.”
“ Đừng gọi tôi là bảo bối, Điền Đại Quân luôn gọi tôi như vậy, thật là ghê tởm.”
Lữ Trị nghe lời cô: “ Tiêu Ốc tới đây ôm ông xã!”
“ Ai là ông xã?” Tiểu Ốc giơ chân đá qua.
Lữ Trị thân thủ không kém, một tay bắt dược cái chân ngọc của Tiểu Ốc, hơi hơi ngồi xuống, nâng lên mũi ngửi: “ Thơm quá”.
Tiểu Ốc tặng anh ta hai chữ: “Biến thái”.
“ Tôi thích.”
Lữ Trị nói xong cầm lấy chiếc dép lê trên chân trắng noãn của Tiểu Ốc bỏ xuống đất, sau đó đứng dậy, đưa tay khoác lên trên vai Tiểu Ốc: “Buồn ngủ quá a! Chúng ta đi nghỉ ngơi.”
Trên thực tế chứng minh lời nói của đàn ông có thể tin tưởng được, thì con hổ cũng có thể leo cây, mới ngủ được một lúc, Tiểu Ốc cảm thấy Lữ Trị đột nhiên xuống giường, những tưởng anh ta đi toliet cũng không để ý, rất nhanh anh ta quay lại giường thì cảm giác được một luồng hơi thở lạnh lẽo, Tiểu Ốc vừa ngốc đầu dậy, liền nhìn thấy Lữ Trị gần như lộ toàn bộ thân thể nằm bên người cô, tức giận nói: “ Đang ngủ trưa mà, anh làm sao vậy?”