Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 23: Nổ súng





Đậu Diệc Phồn cùng cô ăn lẩu kem, lúc ra về, Tiểu Ốc thấy cậu trả tiền không khỏi cảm thán: "Sau này tôi cũng muốn mở một cửa hàng thế này".

"Tại sao?" Là mơ ước của cô sao? Đậu Diệc Phồn cũng cảm thấy rất tốt, cô là con gái mở một cửa hàng kem, hàng ngày làm cô chủ nhỏ sẽ rất tốt.

“Một bữa kem nhỏ hơn hai trăm, so với phố Tam Hoàng bị cậu ngủ cả một đêm còn nhiều hơn. Nếu sau này tôi cửa hàng của ta mỗi ngày có 100 khách đã có hai vạn rồi”. Oa, thật là nhiều tiền nha.

“Đi thôi, anh đưa em về, em muốn đến phố Tam Hoàng hay về nhà”? Sắc mặt Đậu Diệc Phồn khó coi, ai bảo đi ăn kem là lãng mạn, duy mĩ. Những tâm tình này chắc ở ngoài chín tầng mây, cô có thể nghĩ chuyện đứng đắn một chút không, đừng cả ngày đem chuyện ngủ ở đầu lưỡi, chẳng nhẽ cô không thấy vừa rồi lúc bọn họ đi ra bị bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ của khách ném vào.

"Về phố Tam Hoàng". Trời sắp tối rồi, ban đêm là lúc phố Tam Hoàng náo nhiệt nhất, cũng có nhiều chuyện xảy ra nhất.

"Chờ anh". Cậu đi sang phố đối diện lấy xe, bởi vì có nhiều chướng ngại vật nên cần tới 7, 8 phút mới lấy được xe, lại phải lái xe lên phía trên một đoạn mới có chỗ quay đầu xe.

Tiểu Ốc đứng chờ xe, vửa rồi ăn lẩu kem không đủ no, nhìn sang nhà bên cạnh là quán KFC nên chui vào mua hai cái đùi gà, lúc đi ra Đậu Diệc Phồn còn chưa tới, cô đứng đó, tay trái cầm một đùi gà, tay phải cầm một đùi gà.

Lúc này cách cô 7, 8 mét có một người đàn ông đi tới, hắn có khuôn mặt xấu xí, nhiều mụn lở loét giống như da bị bệnh hay được các bệnh viện quảng cáo, nhìn mặt hắn ai cũng muốn tránh xa, mọi người xung quanh đều lui bước, Tiểu Ốc cũng định lùi lại mấy bước, nhưng hắn cứ nhằm hướng cô đi đến.

Vì sao hắn đột nhiên cho tay vào trong túi quần, vì sao thứ trong túi quần hắn có hình dáng giống dưa chuột gì đó, lúc đầu Tiểu Ốc chỉ cho là hắn sờ theo bản năng, có lẽ là một tên biến thái, nhưng khi hắn nhanh chóng móc cái đo có dạng hơi dài ra thì Tiểu Ốc phát hiện đó là một khẩu súng, mặc dù hắn chưa móc hết ra nhưng Tiểu Ốc từ nhỏ đã học bắn súng nên có thể nhìn ra được.