Không lẽ là trong bệnh viện không có giường cao gối mềm theo thói quen hay sao?
"Em đi đâu"? Đậu Diệc Phồn không trả lời, nửa đêm còn muốn đi đâu? Chuyện ngày hôm nay, không không yêm tâm sợ cô thật sự không muốn sống nên ngủ trên ghế cạnh cửa để canh chừng cô, mới vừa nhắm mắt được một lát.
"Đi vệ sinh".
Lúc này Đậu Diệc Phồn mới buông lỏng tay ra, hơi xấu hổ đi bật đèn nhà vệ sinh, đứng ở cửa nói: "Em vào đi"!
Tiểu Ốc từ nhà vệ sinh đi ra thấy Đậu Diệc Phồn ngủ ở trên sô pha nhỏ, chiều dài không đủ nên cậu phải nằm co, cô đi tới cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống: "Tại sao anh không đi ngủ"?
"Em chạy mất thì sao"? Cậu có chút sợ, lý do này nghe buồn cười.
Tiểu Ốc thấy sự nghiêm túc trong mặt cậu. Cô cũng không biết rời Mộc gia mình sẽ đi đâu, hiện tại cô không thể về Mộc gia, nếu không ba đã cho cô có thể lập tức xuất viện chứ không tiếp tục ở lại bệnh viện, là bởi vì cô không có chỗ có thể đi. Cô không biết mình muốn đi đâu, làm gì.
"Em không biết".
"Cho nên, anh không thể ngủ". Cậu muốn tự mình canh chừng, giao cho người khác cậu không yên tâm.
Tiểu Ốc nghe ra, chỉ chỉ vào giường nói: "Chỉ cần anh thành thật ngủ, em có thể chia cho anh nửa cái giường".
"Anh nhất định đàng hoàng". Đậu Diệc Phồn vui vẻ bắt được tay cô, không nghĩ tới có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với cô thêm một chút.
Tiểu Ốc không có nhiều quy củ, cô cảm thấy đắp chung chăn nói chuyện phiếm không nhất định chỉ có đồng tính mới có thể làm, thanh danh của cô cũng không phải là hôm nay mới xấu, nhiều thêm một chút cũng không sao, vén chăn lên chia cho cậu một nửa giường, hai người nằm đối mặt, nhìn ánh mắt sáng ngời trong đêm của cậu, cô nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao anh lại yêu thích em"?
"Bởi vì em là cô gái đầu tiên không thích anh". Cảm thấy rất thú vị, cho nên muốn muốn cả đời cất giấu, lấy danh nghĩa hôn nhân cùng tình yêu.