"Tổng giám đốc, là tôi". Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi". Lữ Trị vuốt đuôi mắt, tâm trạng rất kém cỏi. Cô gái chết tiệt! Nếu ngày nào đó bắt được cô, anh sẽ cho cô nếm mùi đau khổ, dám ra tay với anh mạnh như vậy.
Thư kí Trương run rẩy đi vào, hiện tại anh chỉ muốn chết: "Tổng giám đốc, tôi đã điều tra rồi, nhân viên khách sạn đều cho biết cô bé kia lần đầu tiên tới đây, không ai biết cô ấy, tên cũng không tra được, có lẽ là khách của quán rượu". Hôm qua đưa sai người vào phòng tổng giám đốc, không ngờ cô gái đó bạo lực thế. Không biết ai mới là người bị hại?
"Phế vật, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra cô ta cho tôi. Ra ngoài". Ngày hôm qua anh không mang bao bảo hộ, không biết cô gái kia có thể mang thai con của anh hay không? Anh không thích bất cứ chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay anh. Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, cứ tưởng cô gái đó là gái gọi của khách sạn, chuyện sáng sớm hôm nay cũng bị ngoài ý muốn, người đàn ông cao lớn là anh đây lại bị một cô gái bé nhỏ một chiêu hạ gục. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh có độn thổ cũng không giấu mặt đi được.
"Dạ, tôi nhất định sẽ cố hết sức". Thư kí Trương gật đầu, thầm nghĩ cô gái kia nên tự mình cầu phúc đi.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Ốc đến Paris, sau đó phi ngựa một mạch đến Provence.
Tiểu Ốc không giỏi tiếng Anh, cho nên luôn cầm từ điển điện tử trong tay, đi đến đâu thì chụp ảnh lại rồi cho dịch tự động. Cứ như vậy mà tìm đến nơi muốn đến.
Đường phố Provence với phong cách cổ xưa, trang nhã, đậm chất nghệ thuật làm cho người ta có cảm giác rất an bình. Nơi đây không ồn ào, náo nhiệt cũng không có những bước chân vội vã, mọi người đi lại từ tốn, buổi trưa rất yên tĩnh.
Tiểu Ốc đi một vòng trên quảng trường đầy chim bồ câu trắng bay lượn, muốn tắm phân chim như trong truyền thuyết, rất thối nhưng cũng rất sảng khoái.
Sau đó Tiểu Ốc tìm được một quán ăn ngoài trời đặc sắc ăn một bữa lớn, dọc con đường này toàn những món ăn cô thích, hiệu quả trị liệu không rõ ràng, nhưng rõ ràng cô thuỳ mị hơn.