Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 89:  Nội gián





Một năm rưỡi sau, ngục giam.

"1038, có người thăm tù, đi theo tôi".

"Thăm tù? Ai?". Tiểu Ốc đứng dậy, chẳng lẽ lại là Mộc Trạch Khải? Trừ anh ta còn ai vào đây nữa. kể từ sau sự việc kia thân thể Mộc mẹ yếu hẳn đi, bà chưa bao giờ đến đây. Chỉ có Mộc Trạch Khải là đến thăm cô, nhưng chỉ cần đến cửa phòng trò chuyện mà nhìn thấy anh ta là Tiểu Ốc lập tức quay người trở về phòng giam. Cô không muốn qua lại với anh ta. Cho nên nữa năm rồi Mộc Trạch Khải không tới nữa. Còn từ hồi đó đến giờ Đậu Diệc Phồn cũng chưa bao giờ đến thăm cô. Không biết lần này là ai?

"Tôi không biết, mau đi theo tôi". Giám thị trại giam không bình tĩnh mở cửa phòng ra.

Tiểu Ốc đi theo, không ngờ không phải là đến phòng trò chuyện mà được dẫn lên phòng họp nhỏ trên tầng hai. Cô cảnh giác: "Ai muốn gặp tôi"?

"Cô vào đi sẽ biết". Giám thị dừng lại, chỉ cô tự vào phòng.

Tiểu Ốc nghi ngờ, đi thằng vào phòng. Trong phòng có một người đàn ông ngồi chờ sẵn, anh ta ngẩng đầu lên, bộ mặt phớt tỉnh, hoài niệm nói với cô: "Đã lâu không gặp".

"Huấn luyện viên Vương? Làm sao anh lại ở đây"? Tiểu Ốc nhíu mày, anh ta không phải là người của Đậu gia sao? Tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ cũng bị bắt? Nhưng tại sao đơn độc gặp mình, chẳng lẽ…

Thấy trên mặt cô biểu hiện từ kinh ngạc đến tỉnh ngộ, Vương Triêu Quân gật đầu một cái, giơ tay ra: "Một lần nữa tôi xin tự giới thiệu, tôi là cảnh sát cao cấp của Tổ Trọng Án , cô có thể gọi tôi là cảnh sát Vương".

"Cảnh sát Vương? Huấn luyện viên lại là cảnh sát? Thú vị". Tiểu Ốc ngồi xuống đối diện với anh ta, lúc đầu cô còn vui mừng khi gặp lại người quen cũ, giờ thì tan biến hết. Nếu cô đoán không sai, có lẽ vụ tai nạn xe cô là do anh ta tố cáo.

"Tôi gọi cô đến đây là có chuyện cần cô giúp một tay".

"Cần tôi giúp? Tôi là phạm nhân, anh là cảnh sát, cần tôi giúp? Anh đùa đấy à"? Tiểu Ốc lơ đễnh.

"Cô đã nghe nói về Liêu Vĩnh Hoa chưa"?

Tiểu Ốc gật đầu: "Chính là Liêu Bàn Tử? mấy ngày trước vợ của hắn là Hoa tỷ được phân đến phòng giam của tôi, chỗ ngủ đối diện với chỗ tôi, nhưng việc này thì có quan hệ gì đến tôi"?

"Tôi hi vọng cô có thể làm nội gián cho tôi, đến gần Hoa tỷ trợ giúp cảnh sát điều tra. Liêu Vĩnh Hoa chạy trốn không dấu vết, muốn tìm được hắn, Hoa tỷ không ai có thể. Chúng tôi nghi ngờ Liêu Vĩnh Hoa vơ vét của cải trái phép, rửa tiền, buôn bán vũ khí. Lúc Hoa tỷ bị bắt, trong phòng cô ta tìm được một hòm lớn các loại vũ khí tối tân chưa kịp bán đi. Chúng tôi nghi ngờ có một tập đoàn lớn buôn bán vũ khí vẫn còn trong bóng tối". Vụ án này tuy lớn mà nhỏ, anh có mấy nội gián nhưng không ai muốn làm vụ này bởi vì bọn họ giờ đã có cuộc sống ổn định hoặc không thích hợp. Suy nghĩ mãi anh nhớ tới Tiểu Ốc, khi còn huấn luyện cô, anh đã biết được thực lực cũng như mưu trí của cô, cho nên anh đã nghiêm túc dạy cô, cũng không nghĩ đến có lúc như thế này. Anh nghĩ Tiểu Ốc sẽ là một nội gián rất tuyệt, có thể hoàn thành rất xuất sắc các loại nhiệm vụ.

"Cảnh sát Vương, tôi đang ngồi tù thì làm sao giúp anh tra án? Anh tìm người khác đi!". Tiểu Ốc không chút hứng thú.

"Cô có thể vượt ngục cùng với Hoa tỷ, tôi có thể cho người âm thầm trợ giúp các cô chạy trốn thành công".

Tiểu Ốc không thể tưởng tượng nổi, thử cô à?

Tiểu Ốc cười nhạo: "Anh cho tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Anh để cho tôi vượt ngục mà không bắt trở về à? Đằng nào cũng bị bắt trở về thì tôi trốn làm gì? Mà tôi tội gì phải vì anh mà đắc tội Liêu Bàn Tử"?

"Chúng tôi có chế độ đãi ngộ đối với nội gián. Mỗi vụ án sẽ được quy đổi ra điểm. Cô còn 10 năm tù, tương đương với 120 điểm. Mỗi một nhiệm vụ hoàn thành cô sẽ được nhiều nhất là 20 điểm, điểm sẽ được cộng dồn vào. Nếu cô được đủ 120 điểm thì chúng tôi sẽ xóa án cho cô, cô sẽ không phải ngồi tù nữa. Cô cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt lại, điều kiện như vậy cô có hài lòng không"?

"Để tôi suy nghĩ chút đã". Tiểu Ốc do dự, nếu như vậy thì chỉ cần cô cố gắng thêm mấy năm nữa là có thể hoàn thành bản án, hoàn toàn ra tù, đạt được ước mơ tự do? Nhưng cô cũng hiểu rõ, làm nội gián tức là cuộc sống sẽ có biến động lớn, còn kinh khủng hơn ở trong hắc đạo, nếu bị lộ tẩy sẽ có một cái chết đáng sợ chờ cô.

Nhìn cô dao động, Vương Triêu Quân nói thêm: "Cơ hội này qua đi chưa chắc đã còn cơ hội khác. Muốn làm nội gián phải qua được khảo nghiệm của chúng tôi. Mới đầu sẽ chỉ là những vụ án nhỏ, khoảng 1-3 điểm. Nếu làm tốt sẽ được làm những vụ án lớn hơn, điểm sẽ cao hơn. Nhưng vì tôi biết khả năng của cô có thể làm được nên tôi mới chọn cô. Vụ này hoàn thành sẽ được 5 điểm. Cô nên tranh thủ. Nếu cô không muốn tôi sẽ tìm người khác".

"Nhưng làm nội gián không cẩn thận mất mạng như chơi, ngồi tù thì cùng lắm mười năm sau tôi có thể ra ngoài". Không phải cô sợ chết, cô sợ mình chết không đáng giá.

"Cô đã từng giết người chưa"? Vương Triêu Quân đột ngột thay đổi chủ đề.

Tiểu Ốc lắc đầu: "Chưa".

"Vậy chắc chắn cô đã dùng súng. Cái lúc cô nổ súng bắn trọng thương người khác cô cảm thấy vui vẻ không? Lúc thu lãi suất cao, cô cảm thấy vui vẻ không? Nhìn thấy những người vì vay mượn lãi suất cao không trả nổi mà bị đánh cho gần như tàn phế hay mất mạng thì cô có nghĩ đến người nhà vô tội của bọn họ không"?

Tiểu Ốc lắc đầu lại gật đầu: "Tôi không vui vẻ gì, tôi cũng đã từng nghĩ tới những điều đó, nhưng chỉ dám nghĩ thoáng qua chứ không dám nghĩ sâu, cũng không muốn suy nghĩ".

"Bởi vì những thứ đó sẽ làm cô cảm thấy thống khổ, hơn nữa cô làm nội gián có ý nghĩa chuộc tội chân chính so với ngồi tù. Cô có biết phố Tam Hoàng được xóa bỏ có bao nhiêu người hoan hô không? Cô có biết những quán karaoke, quán bar sòng bạc, cho vay nặng lãi đã hủy diệt bao nhiêu gia đình vốn đang yên ấm hạnh phúc không? Bọn họ có nợ gì cô đâu mà các cô lại hủy diệt cuộc sống quý giá của bọn họ. Nếu làm việc ác cô cảm thấy khó chịu và thống khổ, chi bằng cô hãy làm một người tốt, trợ giúp cảnh sát làm những chuyện có ích cho người khác, giúp đỡ người ta có khi cô sẽ cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn. Cô có muốn thử một chút hay không"?

"Vậy sao? Vậy thì thử một chút đi!". Đúng là cô chẳng sung sướng gì, cô sống mười tám năm qua chỉ là vì Mộc Trạch Khải. Sau khi quyết định tuyệt giao với Mộc Trạch Khải, mục tiêu của cô là Đậu Diệc Phồn. Nhưng bây giờ, cô không có mục tiêu, mỗi ngày giống như một cái xác không hồn, bởi vì từ lúc cô bị bắt vào đây, Đậu Diệc Phồn chưa một lần nào vào thăm cô, cũng không nhắn nhủ gì. Cho dù anh có bị ngăn cản thì trong một năm rưỡi qua ít nhất cũng sẽ có một cơ hội nào đó cho anh đến đây. Thế nhưng anh chưa một lần đến thăm cô. Bây giờ có người tới cho cô mục tiêu để sống và phấn đấu cũng là để cho cô chuộc tôi, cô sẽ vui vẻ thử một chút.

Vương Triêu Quân thấy cô đồng ý, bắt đầu thương thảo chi tiết hành động với cô: "Đây là phương án vượt ngục tốt nhất tôi đã nghiên cứu giúp cô, cô xem có vấn đề gì không"?

Tiểu Ốc xem thấy phương án rất cặn kẽ, không có chỗ sơ hở: "Không thành vấn đề".

"Tôi sẽ báo trước cho giám thị trại giam biết bảo họ âm thầm giúp đỡ cô để cô vượt ngục thuận lợi. Nhớ kĩ, không cần đánh người, càng không thể giết người. Trong lúc đang thi hành nhiệm vụ không cần phải có nhiều quy củ nhưng nhất định cô không thể giết người, những thứ khác căn cứ tình huống thực tế có thể tha thứ hoặc cân nhắc mức hình phạt. Nếu cô giết người hoặc làm cho người khác tử vong thì nhiệm vụ lập tức kết thúc, tất nhiên cô sẽ chịu thêm sự trừng phạt nữa".

"Tôi hiểu".

"Thời gian vượt ngục là 3h chiều nay. Đây là thời điểm mọi người bị phân tán nhất. Chúng tôi sẽ không cho cô tiền phí sinh hoạt, cũng không có thù lao, cho nên mọi thư cô phải tự lo. Sau này khi cô hoàn thành bản án, nếu còn muốn cảnh sát thì chúng tôi mới trả thù lao cho cô".