Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, lúc rời khỏi Nhật Bản cô nói mình nhất định phải kiên cường, dũng cảm đối mặt tất cả, không lệ thuộc bất kỳ ai. Cô có thể đối mặt với tương lai của chính mình.......
Cô có thể!
Kỳ Dạ đứng ở cửa nhìn cô say khướt quay về không nhịn được nhíu mày: “Tôi ở nhà khổ cực chăm đứa bé cô lại chạy đi uống rượu!”
“Ha ha......Kỳ Dạ......Kỳ Dạ!” Ánh mắt mê ly của Đậu đậu nhìn cậu, đôi tay sờ khuôn mặt cậu cười hì hì nói: “Kỳ dạ, sao cậu lớn như vậy vạn năm làm phái yếu? Vạn năm chịu!”
Kỳ Dạ ngửi thấy mùi rượu trên người cô muốn nôn, đây hai tay cô ra, khó chịu nói: “Cô mới vạn năm chịu, cả nhà cô vạn năm chịu!”
“Tôi? Cả nhà?” Vẻ mặt Loan Đậu Đậu ngây ngốc, ngón tay chỉ mặt mình, dẩu môi: “Nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi! Chỉ còn lại một mình tôi......!” Cô chợt nghiêng đầu, xoa cổ cậu cười: “Tôi quên mất, tôi......bây giờ......không chỉ có một mình! Tôi còn cò tiểu thối......Con tôi là người nhà của tôi......Nó không phải chịu yếu thế......Nó là nam nhân! Nam nhân! Biết không?”
Kỳ Dạ đẩy bàn tay cô ra, giơ cánh tay cô lên nói: “Tôi biết rồi! Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu say thành như vậy?”
“Tôi cho cậu biết, tôi không có say.....Tôi rất vui......Vui, cậu biết không?” Loan Đậu Đậu vừa nói chuyện vừa quơ chân múa tay, cơ thể lung lay, căn bản đứng không vững, chuẩn bị ngã thì Kỳ Dạ vội vàng nắm cánh tay cô: “Cẩn thận! Tôi đưa cô về phòng!”
“Ha ha.......Được! Tôi biết Kỳ Dạ là người hiểu tôi nhất! Người hiểu rõ tôi nhất.......” Loan Đậu Đậu ôm cánh tay cậu cọ cọ như con mèo nhỏ.
Kỳ Dạ đẩy cô ra: “Cô không phải mèo, đừng cọ vào người tôi!”
“A!” Loan Đậu Đậu lập tức buông tay cậu, đôi tay buông trước ngực, hai chân chụm một chỗ, sau đó.......nhảy lên!
Kỳ Dạ tối sầm mặt, đi lên ôm cô quát: “Bánh bao đậu, cô làm loạn cái gì?”
“Tôi là thỏ......Không gọi là Bánh bao đậu! Thỏ không ăn Bánh bao đậu, thỏ ăn rau cải, cà rốt......Thỏ!” Loan Đậu Đậu nhìn cậu cho rằng cậu không biết, cố ý đưa hai tay lên đầu: “Thỏ......Thỏ......Tôi là một con thỏ......Một con thỏ nhỏ.......”
Kỳ Dạ toát mồ hôi lạnh, cô gái ngu ngốc này, thỏ thì cứ phải nhảy sao?
“Thỏ muốn ăn cà rốt, Thỏ muốn ăn rau cải......Kỳ Dạ bắt nạt Thỏ......Không cho Thỏ ăn cà rốt, không cho ăn rau cải, thật hẹp hòi.......”
Giọng cô kéo dài......
“Cô câm miệng cho tôi!” Kỳ Dạ tối sầm mặt: “Đứng ngay ngắn, không được lộn xộn!” Xoay người vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm xem có cà rốt hay rau rải cho cô! Nếu cô không ăn, cậu sẽ nhét tất cả vào bụng cô!
Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan đứng yên tại chỗ, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tại sao Cúc Hoa mở rực rỡ như vậy? Bởi vì Cúc Hoa đang chờ Dưa Chuột!, Tại sao Dưa Chuột không già? Bởi vì Dưa Chuột đâm Cúc Hoa.......”
“Cô câm miệng cho tôi!” Kỳ Dạ cầm cà rốt nhét vào miệng cô, không ngừng tự nói với mình, không nên so đo với một người say rượu......
Kỳ Dạ thật sự muốn đánh Loan Đậu Đậu một trận tơi bời, uống say thì không nói, uống xong còn nổi điên! Hát lung tung.....
Đậu Đậu chết tiệt, trời sanh cô ra là để hành hạ cậu!
Vừa mắng vừa dụ dổ cô đi ngủ, cậu còn phải đi xem tiểu thối. Rõ ràng cậu chỉ chăm tiểu thối nhỏ nhất nhà, tại sao bây giờ phải vừa chăm nhỏ vừa phải chăm người lớn......
Anh trai, anh mau quay về đi!
Loan Đậu Đậu ngủ dậy đều quên hết mọi việc, ngay cả bản thân về nhà bằng cách nào, về nhà nói gì đều không nhớ! Chẳng qua chỉ cảm thấy đầu rất đau, hoài nghi có phải nhân lúc cô say rượu Kỳ Dạ đánh lén cô!
Một tuần liền Thạch Lãng không quay về, cô cũng không đến công ty ở nhà chơi với tiểu thối, nếu không thì ôm Satsuma chơi. Ví dụ như cắt lông, kết quả Satsuma bị cô biến thành ngây ngốc.
Ví Dụ chơi ném cầu, Satsuma không ngoan không đem cầu về sẽ bị đánh, Satsuma ngoan ngoãn đem về cũng bị đánh......Kết quả rất nhanh trên đầu có một vài cục u lớn!
Ví dụ muốn nhảy cùng Satsuma, bắt Satsuma đứng lên không nói còn ném nó vào không trung.....Kết quả Satsuma hôn mê........
Kết quả mỗi lần Satsuma nghe thấy tiếng bước chân cô lập tức chui vào chuồng, sống chết không chịu đi ra.......
Cuối cùng Loan Đậu Đậu chỉ có thể chán nản chống cằm, ưu thương nhìn bầu trời.......
“Cô không sao chứ? Tôi thấy cô hơi lạ?” Kỳ Dạ ngồi cạnh cô, thật vất vả mới dỗ tiểu thối ngủ, không dính lấy cậu, lúc này cậu mới có thời gian ngồi nói chuyên với cô!
Loan Đậu Đậu không nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời, mím môi: “Tôi kể cậu nghe chuyện xưa nhé! Ngày trước trong rừng có một con sói, ngày đó tháng đó con sói bắt được một con thỏ, có thể con sói cảm thấy con thỏ chưa đủ mập cho nên chưa ăn, muốn nuôi thỏ mập mạp một chút! Vì vậy mỗi ngày thỏ sống chung với sói, sói vui thì cười với thỏ, cho ăn ngon, không vui liền bắt nạt thỏ nhưng thỏ nghĩ con sói này cũng không tệ lắm, ít nhất chưa ăn thỏ......Sau đó sói đi xa thì hồ ly tới, hồ ly cười ha hả nói thỏ phải ngoan, mỗi ngày đều cho thỏ ăn cà rốt, cho thỏ ăn rau cải, thỏ có muốn đi theo hồ ly không? Sói đã nói nếu Thỏ đi theo Hồ Ly thì Sói lập tức ăn Thỏ......Mặc dù Hồ Ly rất đẹp cũng dịu dàng nhưng Thỏ cảm thấy bản thân phải trung thành với chủ chăn nuôi mình, nó liền ngoan ngoãn ở lại bên cạnh sói. Ba người sống chung rất vui vẻ.....”